CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 288

“Chị nhớ. Nhưng mà hôm nay không được. Chị có việc rồi.” Nguyễn

Tĩnh vừa mở tủ lạnh thì âm báo tin nhắn vang lên. Cô vừa lấy đồ vừa mở
máy ra xem, “Anh mới làm thủ tục, máy bay lùi lại một giờ, bên này mưa
bão khiến người ta cực kỳ phẫn nộ.”

Nguyễn Tĩnh nhắn lại, “Bên này thời tiết tốt lắm, trời quang mây

tạnh.”

“Anh càng muốn nhanh chóng quay về tổ quốc.”

Nguyễn Tĩnh cười cười buông di động xuống. Khi xoay người lại, cô

phát hiện có hai ánh mắt sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn mình.

“Bạn trai của chị phải không ạ? Phải không?” Những cô bé mười lăm

mười sáu tuổi rất hứng thú đối với loại chuyện này.

“Đúng rồi.” Nguyễn Tĩnh bất lực đi ra ngoài nhưng hai đứa hiển nhiên

chưa thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, “Anh ấy có đẹp trai không ạ?”

“Chị họ, anh ấy làm nghề gì? Hai người quen nhau thế nào ạ?”

Nguyễn Tĩnh hơi đau đầu, “Hai vị nữ cảnh sát, cho phép tôi ăn xong

bữa sáng được không ạ?”

Lúc này Nguyễn Nhàn cũng đã vào phòng bếp. Nhìn thấy hai đứa em

đang quấn lấy Nguyễn Tĩnh, cô vung tay lên, “Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng
chen chúc ở đây vướng tay vướng chân nữa!”

Hai đứa vốn sợ chị cả liền lập tức chạy ra ngoài.

Nguyễn Tĩnh lườm Nguyễn Nhàn một cái, “Chị sao thế?”

“Đau đầu muốn nứt ra rồi đây này, chóng mặt nữa. Loại rượu gì mà

vừa tác dụng chậm lại vừa lâu thế không biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.