CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 303

cạnh. Hiếm khi thấy anh mặc âu phục chỉnh tề nghiêm túc như hôm nay, từ
người anh toát ra sự xa cách lạnh lùng và rất… oai phong.

Nguyễn Tĩnh bỗng nhớ tới mấy tiếng trước người này còn nhẹ giọng

thì thầm trong điện thoại với cô, “Anh lại muốn em rồi.” Lúc ấy Nguyễn
Tĩnh cũng không cảm thấy gì, giờ khi trông thấy vẻ tự phụ trên gương mặt
của người đàn ông kia, trên mặt cô không khỏi hơi nóng lên một chút. Bỗng
có người từ phía sau đẩy nhẹ cô một cái. Nguyễn Tĩnh quay đầu lại thì thấy
Nguyễn Nhàn. Đối phương cười nói, “Sao lại có hứng thú đến xem bạn trai
thế? Lúc trước chị gọi chẳng phải em đã bảo là không tới rồi sao?”

“Em đưa mấy thứ cho mẹ, tiện thể đi ngang qua nên vào xem thôi.”

Nguyễn Nhàn nhịn không được lắc đầu, “Người này thật không biết

lãng mạn là gì.”

“Em vốn không biết lãng mạn mà.” Nguyễn Tĩnh nói xong liền vỗ nhẹ

lên cánh tay chị gái, “Em đi đây!”

Sau khi trở lại văn phòng, Nguyễn Tĩnh trao đổi với đồng nghiệp về

việc sắp xếp cho buổi họp quý tiếp theo rồi bắt tay vào việc lưu trữ hồ sơ.
Chẳng mấy chốc đã tới giờ tan tầm.

“Cô giáo Nguyễn, tối nay có rảnh không? Trên đường Sĩ Dân mới mở

một nhà hàng theo kiểu Hồng Kông đấy, cô có muốn tới đó ăn thử không?”

“Không đâu, tôi có hẹn rồi.”

Đối phương không cố gắng nài ép mà chỉ chào một tiếng rồi rời khỏi

đó. Nguyễn Tĩnh thu dọn xong liền đi tới bãi đậu xe. Khi cô tới nơi thì
không ngờ là không thấy người đâu. Nguyễn Tĩnh lấy di động và ấn số.
Tiếng chuông quen thuộc từ đằng sau truyền đến. Cô quay đầu lại thì thấy
anh đang chậm rãi đi về hướng này, hai tay đút túi, dáng vẻ vô cùng thong
dong và thảnh thơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.