CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 361

Anh xoa lên hai gò má của cô, “A Tĩnh, cô thích tôi được bao nhiêu?

Hả?”

Lời nói của anh rất ôn hòa nhưng cổ tay cô lại bị tay anh làm cho đau

đớn, “Tưởng Nghiêm, có phải bác gái…”

“Cô không đủ tư cách nói về bà ấy, các người không có tư cách!” Vẻ

mặt của anh hiện lên sự mù mịt. Anh ép cô vào bức tường đằng sau. Khi
anh hôn cô, Nguyễn Tĩnh giật mình sợ hãi. Nhưng mà, nụ hôn này quả thực
không chứa đựng một chút tình cảm nào…

Anh mở một nút cúc áo của cô ra… A Tĩnh thực sự hoảng sợ. Cô gắng

sức đẩy anh ra, thế nhưng sự phản kháng của cô ở trước mặt anh lại trở nên
yếu ớt và nực cười làm sao.

“Chẳng phải cô thích tôi sao?” Anh dùng lực kéo cô về phía mép

giường. Trong bóng tối, A Tĩnh vấp phải cái gì đó nên lảo đảo một chút
ngồi ngã mạnh xuống mặt đất. Anh vẫn không buông tay ra, cứ như vậy
đứng nhìn cô, giống như đang nhìn một thứ đáng ghét bỏ.

Hai mắt của A Tĩnh bắt đầu ươn ướt. Cô cúi đầu và nhẹ giọng nói,

“Tưởng Nghiêm, tay em rất đau, anh buông ra được không…”

Lần đầu tiên cô nói với anh từ… Buông…

Tưởng Nghiêm nhìn cô. Lúc buông tay ra, anh đột nhiên rất muốn cho

chính mình một đấm. Anh nhất định điên rồi nên mới làm ra loại chuyện
này… Anh không muốn tiếp xúc nhiều với cô, vậy thì những việc làm vừa
rồi nghĩa là thế nào?

Rất lâu sau cô vẫn ngồi bất động trên sàn. Anh khô khốc mở miệng,

“Đứng lên đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.