CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 70

Khải Ngôn luôn luôn có người ái mộ theo đuổi, Nguyễn Tĩnh ở bên cạnh đã
không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa nên cô luôn xử sự vô cùng thản nhiên.
Tuy nhiên, với tình cảnh đang diễn ra trước mắt, Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ có
lẽ cũng không cần phải chào hỏi, cô cứ đi trước là xong.

Triệu Khải Ngôn cười cười với Nguyễn Tĩnh, trong mắt chan chứa vẻ

thỉnh cầu dịu dàng. Nguyễn Tĩnh suy nghĩ một lát rồi cuối cùng đứng
nguyên chỗ cũ chờ đợi.

Cô nhìn Triệu Khải Ngôn đang nói chuyện với KK, vẻ mặt anh trông

rất ung dung, phong thái rất gọn gàng lưu loát, cô bất giác nhớ tới biểu hiện
“Không thể nắm bắt” thỉnh thoảng anh bộc lộ ra trước mặt cô, biểu hiện đó
có chút ám muội và khác thường.

Nguyễn Tĩnh không rõ điều này thể hiện cái gì, trên thực tế cô rất

thích kết giao với anh, đứng trên phương diện bạn bè, phong cách hành xử
của Triệu Khải Ngôn luôn khiến cô cảm thấy thoải mái. Tình cảm đôi bên
không cần quá sâu đậm, không có áp lực, khi không gặp nhau cũng không
cần phải tra hỏi điều gì. Đây là kiểu kết giao mà cô vẫn luôn theo đuổi. Thế
nhưng… Nghĩ đến đây lại không thể không nhớ tới cái hôn hôm đó, cô
không phải là người tính toán chi li, cũng không muốn phức tạp hóa mọi
chuyện, có lẽ lúc ấy Triệu Khải Ngôn đang hưng phấn, dù sao anh ấy cũng
có tư tưởng khá thoáng, chỉ có điều, đôi khi nhìn Triệu Khải Ngôn… Cô có
cảm giác anh giống như dòng hải lưu, bề mặt thì sóng yên biển lặng nhưng
sâu dưới đáy lại ào ào sóng lớn.

Khi hai người bước ra khỏi nhà hàng, Nguyễn Tĩnh không khỏi liếc

mắt nhìn anh một cái, “Chúng ta đi như vậy có sao không?” Cô dường như
liên tục hỏi anh câu này, kỳ thực Nguyễn Tĩnh căn bản muốn nói tôi đi một
mình cũng chẳng sao.

“Cô ấy cũng có việc bận rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.