CÔ VỢ BỎ TRỐN CỦA SÁT THỦ TỔNG TÀI - Trang 1117

Biển rộng, vốn dĩ dễ khiến người ta sản sinh mộng ảo! Tiêu Ký

Phàm cười nhẹ một tiếng, hôn tới nước mắt trên mặt cô, một tay ôm lấy
ngang người cô, sải bước thận trọng bước chân trở về.

Bên trong xe, ánh mắt Lâm Tử Hàn phút chốc cũng không dám

rời khỏi trên người Tiêu Ký Phàm, cô sợ khi nháy mắt, anh sẽ biến mất
trước mắt mình lần thứ hai.

Tiêu Ký Phàm đã hiểu tâm tư của cô, ôm cô, hôn trán cô, ôn nhu

nói: “Tử Hàn, đừng hoài nghi, là Lâm Trúc đã cứu anh, anh không chết”

“Ba của em?” Lâm Tử Hàn ngạc nhiên theo dõi anh, lão đầu đáng

chết kia cứu anh? Làm sao có thể? Ông ta không phải ước gì anh chết sớm
một chút rơi sao?

“Đúng vậy”
“Vì sao?”
“A Nghị xin ông ta giúp đỡ, không nghĩ tới ông ta rất sảng khoái

đáp ứng” Tiêu Ký Phàm trầm ngâm nói, nếu như không phải Lâm Trúc, anh
đã sớm mất mạng, có thể sống sót khi bị bắn bốn viên đạn là một kỳ tích, có
lẽ là trời xanh cảm động trước ý nghĩ không muốn rời khỏi nhân thế của
anh.

“Nhưng mà em rõ ràng thấy anh trúng đạn, bị nước biển cuốn vào

đáy biển” Lâm Tử Hàn nhớ lại lúc trước tận mắt thấy một màn kia, là người
đều không có khả năng sống được!

“Anh cũng không biết Lâm Trúc làm thế nào cứu anh lên” Tiêu

Ký Phàm thâm tình nhìn chăm chú vào cô, ôn nhu nói: “Tử Hàn, đừng nghĩ
nữa, đều trôi qua rồi”

“Dạ” Lâm Tử Hàn vô ý thức đáp lời, đầu lại vẫn không chuyển

như cũ, thậm chí dùng móng tay len lén nhéo mình một cái, chỉ tới cảm giác
được đau đớn, mới miễn cưỡng tin tưởng đây tất cả đều là chân thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.