“Vì sao nha ——!” Lâm Tử Y bất mãn oán giận nói: “Vừa nãy
người ta muốn đi trang điểm, bị anh rể đuổi ra ngoài, người ta làm sao
trông coi được”
“Vậy con đi đi, bảo nó nhanh lên một chút, moi người đều đang
chờ nó lên sân khấu”
“Dạ” Lâm Tử Y ngoan ngoãn đứng dậy. Đi vào buồng trong, khi
chen qua đám đông, bước chân không tự chủ được bị một thân ảnh đẹp trai
hấp dẫn.
Nụ cười xinh đẹp hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười
tủm tỉm nói: “Vân Triết, làm sao mà trốn một mình ở chỗ này uống rượu?”
Tạ Vân Triết nhìn cô, mặc dù đang mỉm cười, sâu trong đôi mắt
đen đã che giấu không được ưu thương, ngửa đầu uống cạn ly rượu, cười
cười nói: “Bởi vì không ai uống với anh”
Trái tim Lâm Tử Y bị ưu thương trong mắt của anh làm đau đớn
một chút. Ưỡn ngực giương giọng nói: “Ai nói không có? Em không phải
người sao?” Nói xong liền lấy ly rượu trên khay trong tay bồi bàn đi qua,
nâng ly tới trước mặt anh: “Này, cho anh. Chúng ta cụng ly!”
Tạ Vân Triết nhìn dáng điệu nghiêm túc của cô. Bật cười nói:
“Em không thể uống. Đừng quên em tối nay là nữ chính thứ hai” Nói còn
đang bên miệng, Lâm Tử Y liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Tiện tay ngăn người bồi bàn lại, thay ly trống rỗng thành ly đầy,
đánh giá Tạ Vân Triết nói: “Anh có sợ uống hay không? Không sao, em sẽ
tuân thủ theo anh, không làm anh xấu mặt”
“Dù cho uống say. Anh cũng bởi vì hài lòng mới say” Tạ Vân
Triết cười khổ lấy ly trong tay cô, nhấp một hơi rượu.
Lâm Tử Y chăm chú đùa anh, trêu chọc nói: “Anh học được gạt
người, thương tâm thì thương tâm thôi, vì sao không dám thừa nhận?”
“Anh vui mừng thay Tử Hàn” Anh nói, thấy cô hạnh phúc. Anh
an tâm, tuy rằng trong lòng anh là thật sự rất khổ, rất thương tâm.
“Vân Triết, anh là người tốt” Lâm Tử Y nhìn anh, lại có thể bị
loại vô tư từ ái này của anh làm cho cảm động. Trái tim yêu anh, càng thêm
nồng đậm hơn.