“Không trầy, không trầy, ngoan…” Lâm Tử Hàn dụ dỗ, trong lòng lại
lo lắng muốn chết, trên tay Vương Văn Khiết, trên chân, thậm chí trên mặt,
khắp nơi đều là vết máu không đậm không nhạt, ít nhất phải biến dạng
trong một tuần.
“Lâm Tử Hàn! Em có thể sớm dọn đến nhà Đỗ Vân Phi ở được
không? Chị với em xung khắc! Ai ui… Đau chết mất…”
Nhưng mà chị cũng phá hỏng các thứ mà, Lâm Tử Hàn chỉ dám nghĩ
ở trong lòng yếu thế nói, tiếng khóc của Tiểu Thư Tuyết ngoài cửa một
chút cũng không so hơn với sự khó nghe của khóc tang.
~~~~~~~~~~~
Ngày hôm đó Lâm Tử Hàn và Vương Văn Khiết giống như người bị
cuộn băng toàn thân cùng đi vào phòng khách tầng một của công ty, bên
cạnh truyền đến một tiếng cười trộm của phụ nữ: “Nhìn xem, nữ vương đàn
piano làm sao lại bị thương thành như vậy. Rất buồn cười đó”.
Vương Văn Khiết nghe tiếng cười trộm phía sau, chớp mắt quay
người lại, trừng mắt nổi giận với bọn họ nói: “Thế nào? Nữ vương đàn
piano không thể không cẩn thận ngã sao?”
Lâm Tử Hàn cười một tiếng, cúi đầu xuống đi qua hai bên mấy cô gái
đó, nhìn nhìn lại gương mặt dán đầy mảnh dán màu trắng, cố nén cười.
Trong thang máy, sau khi Duẫn Ngọc Hân nhìn thấy khuôn mặt của
chị, vốn gương mặt cười đến giống như được ăn xuân dược càng thêm thoải
mái hơn, thực sự là ông trời có mắt, cuối cùng đã thay mình trừng phạt cô
ta.
“Văn Khiết, mặt của em làm sao vậy?” Từ Nhạc Phong cố nhịn cười
hỏi, vết thương này để ý kỹ trông cũng quá đáng yêu đó chứ?