Nghĩ thầm anh nhất định cảm thấy cô khiến anh mất mặt, nhất định tức
giận!
Cô căn bản là không thích hợp đến nơi này, không thích hợp đi theo
bên người Lãnh Phong, cô chỉ biết cho ăn sờ soạng. Ăn một bữa cơm còn
làm trò cười, mua cà vạt còn ấu trĩ tranh chấp với cô phục vụ…
Giữa lúc cô còn đang ảo não, chỗ chân trần mẫn cảm truyền đến một
trận ấm áp, Lãnh Phong đang quỳ một gối xuống ngồi xổm bên chân cô, hơi
nâng một chân cô cởi giầy ra.
“Em tự mình làm” Lâm Tử Hàn rút chân về, sao có thể để anh đổi
giày cho mình? Hơn nữa còn dưới ánh mắt đám người thượng lưu kia.
“Sắp xong rồi” Lãnh Phong một lần nữa với lên chân ngọc của cô,
thay giày cao gót trên chân, không có chút phiền hà nào.
Lâm Tử Hàn không giãy dụa nữa, yên lặng nhìn chăm chú vào mỗi
một động tác của anh, cảm giác tim đập càng ngày càng hỗn loạn, vì sao
anh lại làm những chuyện bất ngờ này? Chẳng lẽ là anh đã bị cô chọc tức
đến hồ đồ?
“Được rồi” Lãnh Phong đứng lên nói bên tai cô, một vị nhân viên
phục vụ phía sau đã đi vào bên trong, tìm một vị trí tương đối an tĩnh ngồi
xuống.
Sau khi ăn xong, Lâm Tử Hàn đánh giá Lãnh Phong giống như
chuyện gì cũng không xảy ra, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Anh không
phải hẳn là tức giận sao?” Dựa theo thường ngày, anh chắc chắn sẽ nghiêm
mặt sau đó mắng cô ngu ngốc, ngày hôm nay anh không mắng, cô ngược lại
cảm thấy trong lòng không yên.
“Anh không tìm được lý do tức giận” Lãnh Phong khẽ cười nói, vừa
rồi anh đã cảm giác được sự tự ti của cô, cũng bởi vì cô không hiểu quy củ
ở phòng ăn biến thái này mà tức giận sao? Anh cũng không phải người
không có đạo lý như vậy.