“Vậy còn anh?” Lâm Tử Hàn lo lắng nhìn anh, anh làm sao bây giờ?
Đối phương người nhiều như vậy, anh làm sao có thể chạy thoát được?
Lãnh Phong nâng cao âm lượng, không hài lòng nói: “Nghe lời!
Chính mình sẽ có biện pháp thoát khỏi bọn chúng” Anh một người muốn
thoát thân rất dễ, hai người thì phiền phức!
Ở phía sau, tức giận với Lâm Tử Hàn là không có bất luận tác dụng
gì, cô chỉ cảm thấy mình không thể bỏ lại anh một người mặc kệ, lại thật
không ngờ bản thân ở bên cạnh anh sẽ trở thành gánh nặng của anh.
“Em muốn cùng một chỗ với anh” Cô ngẩng đầu lên, con ngươi lóe
ra tia sáng kiên định, nhìn trong mắt Lãnh Phong, vừa vội vừa tức lại bất
đắc dĩ cũng xúc động. Đại nạn rơi xuống, không phải thời gian nên xúc
động, anh rất tỉnh táo! Chỉ tiếc mệnh lệnh còn không có nói ra miệng, đèn
báo cháy trong nháy mắt sáng lên, thoáng hiện trước mặt hai người chính là
một đám đàn ông giống như lang sói.
“Chạy mau!” Lãnh Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, kéo Lâm Tử
Hàn còn đang kinh ngạc chạy lên tầng!
“Nhanh!” Gã đàn ông phía sau Đỗ Vân Phi vẫy tay một cái, mọi
người bước nhanh đuổi theo, lấy súng ra, không lưu tình chút nào ấn cò
súng.
“Không nên nổ súng!” Đỗ Vân Phi lo lắng quát một tiếng, rất sợ
không là sẽ làm bị thương đến Lâm Tử Hàn, đạn này không thể dừng lại.
Lần thứ hai gặp phải loại tình huống này, Lâm Tử Hàn vẫn bị sợ hãi,
được Lãnh Phong đỡ, lùi bước giữa hành lang lộn xộn. Dưới chân từ lâu
đau đến chết lặng không có cảm giác, mang giày cao gót chạy đua, chính là
chuyện lần đầu.