“Bơi?” Lâm Tử Hàn giả vờ không vui nói: “Trong nhà không
phải có bể bơi lớn sao, vì sao phải chạy ra ngoài bơi chứ” Tuy rằng chính cô
cũng rất muốn đi, nhưng mà ra ngoài như thế khó tránh có phần mạo hiểm.
Duẫn Ngọc Hân sẽ không nói gì, ai biết có thể hay không gặp gỡ
người quen chứ!
“Cái đó không giống nha, ba ba nói đi cạnh biển có thể bơi cùng
cá mập” Tiểu Thư Tuyết nói lớn tiếng phản bác.
“Lời nói ấu trĩ như thế là anh nói sao?” Lâm Tử Hàn nhìn Tiêu
Ký Phàm, nhịn ý cười hỏi.
Tiêu Ký Phàm tức giận mà liếc mắt nhìn cô, quay mặt đi tiếp tục
không nhìn sự tồn tại của cô, Lâm Tử Hàn không thú vị mà buông mắt
xuống, ngay sau đó một lần nữa nhìn anh nói: “Chúng ta đi ra ngoài như
vậy có quá mạo hiểm hay không”
“Vì sao lại mạo hiểm?” Tiêu Ký Phàm liếc cô.
Lâm Tử Hàn quan sát anh, dè dặt thử nói: “Lẽ nào anh sẽ không
sợ người khác phát hiện anh là Lãnh Phong?”
Tiêu Ký Phàm lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, tà mị
nói qua kẽ răng: “Người nào biết đến đều đã chết, sau này những người
khác biết cũng sẽ chết”
Ánh mắt của anh có chút nghiền ngẫm, lưu luyến trên mặt cô, ý
tứ rất rõ ràng, nếu như cô dám nói cho Đỗ Vân Phi, như vậy người chết kế
tiếp đó là Đỗ Vân Phi.