Anh cười: "Đó là chuyện của anh. Em cần suy nghĩ xem có đồng ý hay
không! Nếu em chấp nhận, đầu tiên chúng ta xác định tìm hiểu nhau. Sau
đó là hai bên cha mẹ gặp nhau. Hoặc là sớm hơn nữa là đính hôn thì tốt..."
Đông Lôi ngẩn người ra.
Đính... Đính hôn?
Mẹ ơi?
Thần Thản có phải bị Cố Duy kích động không a?
"Hành động của anh thật sự nhanh đấy..."
Đông Lôi thở dài kêu lên.
Thần Thản cười: "Anh làm việc gì cũng rất nhanh!"
"Việc này, không nhanh được, dù sao cũng phải để cho em nghĩ đã..."
Kỳ thật cô rất muốn ngay lập tức từ chối. Nhưng làm như vậy, sợ làm
tổn thương lòng tự trọng của anh.
"Được!"
Anh cười rất to: "Vài ngày?"
"Ba ngày!"
"Được!"
Anh vừa gật đầu, vừa ôm bụng, nơi đó xuất hiện tiếng kêu truyền ra:
"Đói bụng, anh còn chưa ăn cơm. Đi ăn cơm Tây cùng anh có được
không! Sau đó lại đi xem phim, xem lại một lần nữa..."