- Chị bơi xong rồi. Đang định về đây cô nương.
- Ấy sao về sớm thế?Chị ở lại bơi cùng em cho vui. Rồi mình đi ăn sáng.
- Ừm, đêm hôm qua chị thức khuya nên hơi mệt. Chị không ăn đâu, nhưng
chị sẽ ngồi ghế chờ. Thảo khởi động kỹ nhé. Nước hôm nay hơi lạnh.
Dứt lời, Đan đi về phía chiếc ghế gấp đôi ngồi xuống gỡ cặp xoã tóc ra
hong, không chú ý đến gã đàn ông đang cho tay vào túi quần đứng sững ở
gần đó.
Lập tần ngần đi quanh bể một lát, cố gắng không đưa mắt về phía cô gái
với mái tóc mềm lượn sóng kia. Anh nhìn Thảo bơi một cách trìu mến.
Chắc cô mới biết bơi, kiểu đập nước trông còn cứng gượng, và cũng chỉ bơi
rón rén ở những vùng bể nước không sâu lắm. Được một lát, cô lại bám vào
thành bể để nghĩ. Rất tự nhiên, Lập cúi xuống khom người hỏi chuyện và
cười với cô. Thão nói vài câu rồi lại tiếp tục bơi. Anh đứng thẳng dậy và
nhận ra Đan ở ngay sau mình từ lúc nào. Cô gạt mấy lọn tóc ướt qua vai,
nói nhỏ vừa đủ để anh nghe:
- Nếu là tôi là anh, tôi sẽ tránh Thảo.
- Cô bé xinh đấy chứ, và dễ thương một cách thật thà...à không, thật thà
một cách dễ thương.
- Không thuộc gu của anh đâu!
- Cô có am hiểu sở thích đàn ông nhỉ?
- Nếu anh cho là như thế thì tôi sẽ như thế! - Đan nói với vẻ cáu kỉnh, cô
không thích vẻ châm chọc của Lập chút nào. Ngập ngừng một chút, cô nói
tiếp - Tôi nghĩ đến anh Thạch thôi.
- Đó có vẻ là nhiệm vụ cao cả của cô, đúng không?
- Tôi không hiểu ý anh, cũng không muốn hiểu. Tôi chỉ cảnh báo anh. Vì
những gì tôi nhìn thấy chiều qua ở vườn hồng và sáng nay có thể khiến anh
trở thành một ông anh tồi.
- À, cô em theo dõi tôi đấy à?Hay cô định chuyển mục tiêu?
- Tôi chỉ tình cờ nhìn thấy thôi. Chả có mục tiêu nào ở đây cả! Anh nên cẩn
thận và tôn trọng Thảo một chút. Cũng là tôn trọng em mình luôn.
- Tại sao cô cứ thích lôi thằng Thạch vào đây thế? Chẳng lẽ tôi không để
mắt đến cô là không tôn trọng nó à?