- Thần kinh của anh có vấn đề à?
- Có thần kinh của cô gặp vấn dề thì có, thưa cô...em. Cô đang tiếc một
thằng lưu manh mà sao với em tôi nó không bằng một cái móng tay cáu
ghét!
Đan đứng sững giữa đường, quên cả tình trạng trang phục ít kín đáo của
mình, cô quay phắt lại trừng đôi mắt còn đỏ hoe lên:
- Tôi tiếc ai, tiếc cái gì, không cần anh chỉ bảo. Và anh bỏ cái kiểu gán
ghép tôi với em anh đi. Làm thế lố lăng lắm.
- A ha, cô lại còn cho rằng tôi gán ghép nữa. Mẹ kiếp, ta chơi bài ngửa với
nhau nhé, cô em. Trông cô cũng khá đấy, cũng không đến nỗi bại não và vô
lương tâm. Tôi rất đồng ý để cô mồi chài xỏ mũi thằng em tôi. Còn hơn là
để nó rơi vào đám yêu nhền nhện ngu dốt đầy rẫy ngoài kia.
- Anh...
- Yên nào, tôi đang nói, tôi không thích bị cắt ngang! Sau này tôi cũng hoan
hô nều cô bước vào nhà tôi làm em dâu. Nhưng cô đừng có giao thiệp với
loại lưu manh như vừa rồi, nếu không thì tôi sẽ làm tất cả để dứt thằng
Thạch ra khỏi cô. Và cô cũng không được yên thân với tôi đâu! Tôi nói thế
đã rõ ràng với cô em chưa?
- Rõ rồi - Đan nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của người đàn ông đối
diện. Cô nhắc lại câu nói của mình một lần nữa rồi vung tay tát mạnh. Lập
bị bất ngờ anh không kịp quay mặt tránh. Giọng Đan rít qua kẽ răng:
- Đồ tâm thần! Đừng có nghĩ ai cũng vừa dốt vừa tham như cái đám chân
dài óc ngắn vây quanh anh.
Cô chao người bước đi mấy bược rồi nghĩ thế nào lại quay lại. Lần này cô
không tát anh mà nhìn trừng trừng từ đầu đến chân anh, gằn giọng:
- Trước khi nói gì, ông nên nhớ trong đầu mình còn có cái gọi là não và
dùng đến nó một chút. Tôi nói thế ông hiểu chứ ạ?
Không đợi Lập trả lời, cô vội quay đi, lần này là đi thẳng.
Trong ánh sáng huyền ảo ma quái, hai bóng đen sẫm chầm chậm đi ngang,
đôi mắt dường như vô hồn lướt qua những gương mặt tối sầm. Chợt một
hồi trống đổ dồn, ánh sáng chói loà ở cuối đường, một cô gái với mái tóc
buông xoã tiến dần về phía...