CÕI NGƯỜI - Trang 150

“Phong trào” làm thơ lên mạnh. Nhiều anh ở ngoài củ mỉ cù mì vào

đây bỗng lai láng vần vè, hết gửi em yêu phương xa đến tưởng ra non nước
bồng lai. Tết, như một cái “thúng” quá nhỏ, “đựng” không hết. Nhu cầu ra
một tờ báo để chứa những tiếng lòng, khi ai oán, lúc hài hước - rất lớn.
Tiếng suối reo ra đời, có cả tòa soạn, nhà in nhưng độc bản. Dưới ánh đèn
điện được hạ thấp xuống cho cai ngục khỏi dòm, các kí giả mân mê con
chữ, bàn cách trình bầy. Thực ra trình bầy là chuyện “nhỏ như con thỏ”, vì
sau đấy nó xuất bản mồm hoàn toàn. Nhưng được thực hiện do những tay
“gộc” vốn đã quậy tung trường báo mấy năm trước, nó có đủ các chuyên
mục với tính chất riêng “như người lớn”, nghĩa là cũng khá chuyên nghiệp.

- Thầy đồ! Thầy đồ ơi, “Nhạn lai hồng” là thầy kí tên à?

- Thế những “Cù Văn Cười” với “Cù Không Cười” là ai? Chịu! Làm

sao mà đoán ra cũng là thầy.

Khu rừng vắng, khá xa phố Chiềng Lề rộn lên những tiếng đùa reo

tinh quái của đám tù. “Thầy đồ” là Liệu, hôm trước vừa đem cái tật hay gãi
của Nguyễn Văn Phúc ra trêu trên Tiếng suối reo, dù bệnh ghẻ của Phúc đã
chả còn. Khối anh có tật cũng bị réo, nào ỉa chẩy, nào mới ra con sán “dài
bằng bốn đoạn ruột”. Liệu cũng tự bôi bác đôi mắt ướt của mình. Báo in
nhem nhuốc, đêm đêm được “ra đi ô” thêm mắm thêm muối khi “xuất bản”
gây những trận cười nôn ruột trong từng trại.

Đang là kì kiếm củi. Tốp năm người, đa phần là thanh niên, như

Hoàng Tùng mới ngoài hai mươi, ưu tiên Liệu ngồi trên khúc cây cho khỏi
đu đưa, còn bốn người kéo cưa xoèn xoẹt.

- Thế cái tích bài “Tỳ bà hành” là thế nào?

- Tớ nhớ không rõ, đại loại ông nhà thơ gặp bà chán chồng bèn lai

láng lên. Thằng chồng đi buôn muối thế nào đấy, cô mình không thoả
mãn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.