CÕI NGƯỜI - Trang 45

CÕI NGƯỜI

Trần Chiến

www.dtv-ebook.com

Phương Nam Vẫy Gọi

Trượng phu chống kiếm đi thì đi

Đừng như nhi nữ lúc phân ly...

Liệu cứ tưởng mình lẫm lẫm ra đi được ngay, nếu vợ níu lại thì rút

gươm cắt phăng ngay vạt áo mà tiến vào sương gió. Dễ như bỡn. Nhưng
đâu có thế. Anh thấy mình cũng yếu mềm, lâm ly thổn thức như thói
thường.

Để tang chồng hơn một năm, bà đồ cũng đi theo, tới cái chốn có cả

con trai cả, để lại trên đời mớ cháu cho cậu út. Không phải chăm mẹ lòa,
Liệu lại sớm gánh lấy vai bố. Hĩm Mẹt và cu Mo lọt lòng quặt quẹo, thiếu
sữa mẹ dù Tý rất khoẻ mạnh. Có cách nào để vẫn vào với nhau mà không
có con nhỉ? Đêm đêm, ngay khi hổn hển với nhau, vợ chồng trẻ ngay ngáy
lo, sướng thế nhưng thêm mồm thêm miệng thì khổ lắm. Ông giời thế mà
ác! Bỏ đấy mà đi tức là để nợ cho vợ, rất là không nỡ...

Nhưng không đi thì sao? Sinh nhai, dù cố cách nào không thể có cửa

gỡ ra. Luôn luôn là cái gánh nặng lo ăn, cả đời không bỏ xuống được. Và
cái làng quê thì quá lắm tục lệ, sống quanh quẩn không chịu được. Như anh
Đích, tầm tuổi mình, nhìn cây cột ghi một năm ba chục cái giỗ mà mặt mũi
bạc cả. Không trốn giỗ được nhà ai, mà ai trốn giỗ nhà mình thì cũng nằm
lòng, sao luỹ tre làng nó thắt con người ta chặt vậy. Lên Hà Nội gửi bài cho
tạp chí Nam Phong, Liệu thấy sao đời người đàn ông ở tỉnh nó nhẹ nhõm.
Độc lập, không phải ra kính vào bẩm, thích chào ai thì chào; mình cũng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.