CÕI NGƯỜI - Trang 8

Liệu ngồi vào mâm, rấm rứt ăn hết bát xôi dưới sự soi xét im lìm của

bố. Giường bên, bà đồ ngồi gói tay nải, đút vào con khăng cho đứa trẻ đi
xa.

- Mẹ để cái này vào. Nhưng chơi ít thôi. Con trai lớn rồi phải học

chăm nhá.

Bà nói vậy rồi chạy vội ra đầu ngõ, giả bộ đi thăm người ốm. Giờ khắc

thằng bé đi nặng nề lắm, đối với bà.

- Nào! Đi! Đến Hạnh Lâm rảo hết một buổi, đi giờ là vừa.

Liệu sợ hãi nhìn quanh rồi co cẳng phóng ra cổng, bị anh Chước túm

lại. Ông đồ Trình đã khoác tay nải, dứ dứ chiếc roi mây: “Mày có đi không
thì bảo!”.

- Con không đi Hạnh Lâm. Con không đi học.

- Không đi này! Không ăn chữ Thánh hiền thì ăn roi này!...

Mỗi lần “không đi này” là một lần sợi mây vút lẳn vào đít. Chị Tự, chị

Riệu cũng chạy đâu cả, chỉ còn anh Chước đứng ngó ra chỗ khác. Cuối
cùng ông đồ cũng rong được Liệu ra ngõ. Trông thấy anh Hích, anh Đích
và mấy đứa bạn ẵm em đứng nhìn, cậu bé đu chặt lên cánh cổng, lằn roi lại
vút xuống. Cơn mưa đòn kéo dài qua mỗi lần níu kéo, mỗi roi là thúc thêm
mươi bước xa nhà.

Hết búi tre, bụi duối là cánh đồng, cuộc phản kháng tạm thời ngưng

lại. Đã trông thấy cây gạo, mái cong cong phủ Dầy thờ bà Chúa Liễu,
những chỗ mọi ngày Liệu được rong chơi xa nhất. Ta còn có thể nhởn nhơ
trốn tìm ở đây không? Có còn được rúc vào bệ thờ ẩm mốc đầy mạng nhện
không? Không còn được cụ từ hiền từ gọi ra cho lộc Thánh Mẫu nữa a? Và
không có mẹ để nắn chân, nắn lưng cho ta nữa... Liệu ngồi phệt xuống bờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.