CÕI NGƯỜI - Trang 94

Liệu chả làm theo những cách ấy. Con người tranh đấu trong anh, đối

diện với một tâm hồn non tơ, đầy trắc ẩn và nhậy cảm đã nhường chỗ cho
chàng thi nhân lãng mạn. Liệu sợ thực tế phũ phàng, rồi lại thất vọng như
Tây Thi gặp Trương Chi chăng? Hoặc giả người ta lại thất vọng; mình đã
chẳng kèm nhèm đôi mắt, lúc này lại bẩn thỉu hôi hám. Chẳng thà cứ chỉ
nghe tiếng sáo mà vọng về nhau được mãi...

Nhưng đã có lúc Liệu phải tiếc cho sự cố chấp cố tình của mình. Hồng

bị khám nhà, thẩm vấn vì một gói quà trong đất chuyển đến theo đường
bưu điện, đề tên cô và nhờ gửi cho một tù chính trị. Có sự liên hệ trái phép
nào thì gia đình người ta mới cậy giúp như thế chứ. Liệu cuống lên. Hồng
có làm sao, nhỡ mà không đủ khôn khéo hay cứng cáp để đương đầu...
Nhưng anh lại chỉ có thể tỏ sự quan tâm bằng thơ, cái thứ vô tích sự nhất
trên đời, bài “Vườn hồng mưa gió”.

Lơ lửng vườn ai một đóa hồng

Đêm qua mưa gió có gì không?

Nhớ nhung bạn mới ngoài song sắt

Phảng phất hồn hoa giữa giấc nồng

...

Nóng lòng chờ đợi tin xuân đến

Thăm lại vườn xưa viếng chư ông

Thơ hoạ lại từ bên ngoài cho biết vườn có bị gió mưa nhưng hoa hồng

không bị tổn thương. Và cũng chả có “chư ông” nào ở đây sất. Hai “thông
tin” đủ làm ngây ngất tấm lòng đang rưng rưng của anh tù lãng mạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.