CÕI NGƯỜI TA - Trang 125

Thêm một giờ nữa bước đi…. Còn năm trăm thước. Còn một trăm thước.

Còn năm chục thước.

- A!

Tôi đờ đẫn đứng lại, sững sờ. Niềm vui sắp dâng ngập máu tim, trào qua

trái phổi. Tôi kiềm hãm cơn mãnh liệt dậy cuồng. Prévot, sáng ngời trong
ánh lửa, đương trò chuyện với hai người Ả Rập đang tựa lưng vào máy phi
cơ. Anh chưa ngó thấy tôi. Anh đang còn rộn rã bởi niềm vui của mình. A!
Nếu mà tôi chịu ngồi chờ như anh… thì đã sớm được tung trời cất cánh!
Tôi vui sướng kêu to:

- Ô ê!
Hai người Bédouins giật mình đánh thót một cái nhìn tôi. Prévot rời họ

và tiến lại một mình. Tôi mở rộng hai tay. Prévot nắm giữ cùi tay tôi, thế ra
tôi suýt ngã? Tôi bảo:

- Hì hì, tuyệt đó!
- Gì?
- Mấy người Ả Rập!

- Ả Rập nào?
- Những người Ả Rập ngồi đó, với anh!...
Prévot nhìn tôi một cách kỳ cục và tôi có cảm tưởng anh đang buộc lòng

thổ lộ với tôi một chuyện bí mật khổ nhọc nặng nề:

- Không có người Ả Rập nào cả…
Chắc hẳn lần này tôi sắp khóc.
6

Tại đây người ta sống được mười chín giờ không uống nước, và chúng

tôi kể từ chiều hôm qua, chúng tôi đã uống được gì? Vài giọt sương buổi
sáng. Nhưng ngọn gió Đông Bắc vẫn còn thổi luôn, nên cũng trì hoãn được
chút ít cái thời hạn tối sầm, và chúng tôi chưa đến phải bốc hơi mà tan lìa
thể phách. Ngọn gió của cũng là tấm đá ngăn cản, giúp cho thành tựu cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.