CÕI NGƯỜI TA - Trang 134

Tôi khong còn cảm thấy lạnh, chỉ cần một điều kiện là đừng có ngứa

ngáy mà ngọ nguậy một thớ thịt nào đó ở trong mình. Thế rồi thì tôi quên
luôn cái thân tôi ngủ yên trong lớp cát. Tôi sẽ không ngọ nguậy nữa, và như
vậy sẽ không còn đau đớn nữa bao giờ. Vả chăng, vả chăng thì con người
đau đớn có chi mô… Phía sau những bao nhiêu bứt rứt khổ lụy dày vò, còn
có cuộc hợp tấu đề huề của từng cơn mỏi rủi phối liệt với từng trận cuồng
điên mê sảng. Và mọi vật bỗng đổi dạng biến thành những trang sách đầy
hình ảnh hương màu, điều hòa theo nhịp những cuồng lưu, hơi dã man một
chút, của những mộng thần tiên sự tích dào dạt trôi dòng… Phi hồng trường
phát phi kiên. Ôi mùa tích lục phi tuyền lên cao… Thì mới lúc nãy, gió rượt
đuổi thân tôi chạy đi như chết, và để trớ tránh nó tôi phải quanh quất chạy
vòng như con thú rừng bị hãm lạc, chết điếng cái cõi lòng giữa tuyệt địa
điêu linh. Rồi thở không ra hơi. Rồi hơi ra hổn hển: như có một cái đầu gối
dũng mãnh của quân thù đè cứng trên trái phổi của tôi. Một cái đầu gối. Và
tôi vẫy vùng chống lại cái khối nặng ma quái thiên thần, yêu tinh tiên nữ.
Tôi chẳng bao giờ cô đọc trong sa mạc bơ vơ. Đôi bên đồng thuyền tung
chưởng lực căm căm không o bồng, không o bế. Tới bây giờ mới thấy đây,
là thấy mình không còn tin ở bốn bể huyễn tượng, thì tôi rút lui về mình,
khép mình lại trong lòng mình, khép mắt lại trong mi tôi, và tôi không còn
rục rịch một chút xíu động đậy nào cả. Toàn thể cái thác lũ ngập tràn hình
ảnh nọ nó cuốn phăng, tôi cảm thấy cái đó thật rõ rệt, toàn thể cái thác lũ
kia nó cuốn tôi về một cõi mộng tĩnh mịch thanh bình: những dòng sông
thiên thu chìm yên vui êm dịu vào trong lớp lớp điệp trùng của vạn đại biển
khơi.

Vĩnh biệt thôi, hỡi anh em của đời tôi thương mến. Lỗi không tại tôi, nếu

tấm thân con người không chịu đựng được nổi ba ngày không uống. Xưa,
tôi không tin rằng mình lại là tên tù chung thân của giếng nước như thế.
Xưa, tôi không ngờ mình chỉ còn có được ngần ấy vắn vủn thời gian tự do.
Người ta tưởng con người ta có thể ra đi và bước thẳng tới được tự do…
Người ta không nhìn thấy cái sợi dây kết liền mình vào giếng, cái sợi dây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.