CÕI NGƯỜI TA - Trang 14

Từ góc đường, chiếc xe thời cũ đã nhô ra, tiếng kêu rầm rộ. Đến bây giờ

tới lượt mình, tôi cũng như các bạn đồng nghiệp cũ, được quyền ngồi trên
chiếc ghế băng dài, chen giữa một ông ký nhà đoan chưa tỉnh ngủ và một
vài công chức khác. Chiếc xe hôi mùi mốc, là hình ảnh những công sở bụi
bặm, những bàn giấy cũ mòn, những cuộc đời tàn lụi. Cứ khoảng năm trăm
thước, chiếc xe lại dừng, để chở thêm một thầy ký, một nhà đoan, một ông
thanh tra nào nữa. Kẻ mới bước lên, buông tiếng chào, xen vào ghế; kẻ đã
ngồi từ trước, chớm ngủ thiu thiu, cằn nhằn gù gật. Rồi mọi người cùng lần
lượt lịm vào giấc thiu thiu. Trên các chặng đường trải đá gồ ghề phố
Toulouse, chiếc xe đi, thật là điều ảo não… Và người phi công dặm trường
ngồi chen trong đám công chức, thoạt tiên, chẳng có gì phân biệt hết…
Nhưng những cột đèn cứ nối tiếp chạy dài, nhưng phi trường cứ càng gần
thêm mãi, và chiếc xe chở khách cũ kỹ lắt lay kia chỉ còn là cái kén mốc,
và con người từ trong đó lột xác bước ra.

Mỗi bạn đồng nghiệp cũng từng đã như tôi, một sớm mai tương tự, đã

từng cảm thấy tại thân mình, trong hình hài kẻ thuộc hạ dễ bị tổn thương,
chịu quyền uy của viên thanh tra cau có, bất chợt nảy nở ra con người mang
trách nhiệm chuyến tàu thư đi Tây Ban Nha và Phi châu; bất chợt nảy ra
con người lát nữa, giữa loạn cuồng sấm chớp, sẽ đương đầu với rặng núi
Hospitalet nằm đen ngòm như một con hắc long… ba giờ sau, ấy thế; bốn
giờ sau, lúc đã chiến thắng con rồng đen, người ấy sẽ hoàn toàn tự do tự
mình định đoạt nên bay vòng eo biển hay nhào thẳng tới tấn công dãy núi
Alcoy, đem gan liền ra thi tài đấu sức với bão tố, với biển rộng, rừng sâu.

Mỗi bạn đồng nghiệp lẫn lộn trong đám phi công vô danh dưới vòm trời

đông đen kịt Toulouse, đã từng cảm thấy, dưới một buổi mai tương tự buổi
mai này, cứ như lớn rộng mãi trong thân mình một vị chúa tối thượng năm
giờ sau sẽ khởi sự tiện gió cất lìa dặm khơi, thả cánh bằng, nhằm phố
Alicante mà hạ xuống, trong nắng hè chói rực ngày hạ huy hoàng, bỏ lại
sau lưng cả một mùa đông phương Bắc, với mưa sầu tuyết hận phía sau…

Chiếc xe hàng cũ kỹ biến mất rồi, nhưng vẻ khắc khổ, điệu ì ạch gập

ghềnh kia, tôi còn giữ nguyên trong kỷ niệm. Nó tượng trưng đầy đủ sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.