Bất thình lình Toulouse xen tới. Toulouse, đầu đường; Toulouse, khởi
điểm; Toulouse, cách bốn nghìn cây số heo hút ở cuối trời. Toulouse vụt
chen vào trong câu chuyện, không kèn không trống, hỏi ngay: “Máy của
các anh có phải là chiếc F… (tôi quên số hiệu) – Đúng thế. – Vậy các anh
còn đủ hai giờ xăng nữa. Bình chứa xăng này không phải là thứ thông
thường. Bay về Cisneros đi.”
Thế đó, những cần thiết do nghề nghiệp nêu ra, đã biến dạng cho cõi đời
chuyển hình, cho cuộc sống mỗi ngày càng phong phú thêm. Và đáo cùng,
cũng chẳng cần chi tới những đêm bay đặc biệt như thế này mới mở ra
trước nhãn giới phi công đường trường một ý nghĩa tân kỳ ở giữa lòng
những cảnh tượng cũ. Cái phong cảnh thông thường đều đặn, không thay
không đổi, vốn từng gây nhàm chán cho khách bộ hành, đối với đội phi
công cũng đã biến hình khác hẳn. Cái khối mây bàng bạc chắn ngang chân
trời, đối với phi công không còn là cảnh trí: nó sắp sửa liên can tới bắp thịt,
khớp xương người lái máy, nó sắp nêu lên cho phi công nhiều vấn đề cần
giải đáp. Phi công phải lưu ý tới tự ban đầu, phi công phải ước độ, cân
nhắc; một ngôn ngữ riêng biệt đương kết buộc đôi bên. Này đây mõm núi,
tuy đó còn xa: nó sắp mang khuôn mặt nào thế? Dưới trời trăng sáng, nó là
cái mốc định phương hướng thuận tiện. Nhưng nếu phi công phải bay trong
đêm tăm, giữa sa mù vây bọc, hướng sai đường mà khó chữa lại phương,
mà hoang mang không rõ được vị trí mình, thì mõm núi kia lại biến thành
thuốc nổ, suốt đêm dài hăm dọa, như hệt một quả mìn nằm ngâm trong
nước biển trôi dạt bình bồng, biến biển khơi thành nguy cơ mọi nẻo.
Trùng khơi cũng thiên hình vạn trạng. Đối với hành khách ngồi im thu
hình trên ghế, thì bão tố thế nào, họ có thấy ra đâu: từ trên cao chín tầng
nhìn xuống, sóng trùng trông phẳng phiu phớt phớt, lớp lớp mù sa bình yên
bất động. Thấy gì chăng nữa, là những đợt rộng màu nước trắng phau phau
trải như những cánh quạt khổng lồ, với những đường gân mơ hồ khía bọt,
như đông thành băng giá thế thôi. Đối với đội phi công, mọi sự khác hẳn.
Họ nhận ra rằng những chốn đó là chỗ đất cấm ngăn, không bao giờ được