CÕI NGƯỜI TA - Trang 66

Cát ban sơ vốn là hoang vắng. Rồi một ngày lo sợ một trận giặc cướp tới

gần, chúng ta đọc trên cát những nếp gấp của tấm áo bao la mà hiểm họa đã
tự phủ lên thân mình. Giặc cướp đã biến dạng cát.

Chúng tôi chấp thuận luật tắc của cuộc chơi. Cuộc chơi rèn luyện chúng

tôi theo hình ảnh nó. Sa mạc, chính tại lòng ta là nơi nó biểu hiện. Ghé bờ
sa mạc là gì? Không phải là vào viếng thăm ốc đảo. Ghé bờ sa mạc là: sùng
mộ nguồn nước giếng như một tôn giáo thiêng liêng.

2

Ngay chuyến bay đầu tiên, tôi đã bén mùi sa mạc. Chúng tôi ba người,

hai bạn Riguelle, Guillaumet và tôi, rơi sát cạnh đồn binh Nouatchott. Cái
đồn nhỏ này ở Mauritaine, thủa đó cô lập như một đảo nhỏ đơn sơ đơn
chiếc lạc hồn trong dặm biển. Một người đội già sống biệt lập nơi đây với
mười lăm bác da đen Sénégalais. Họ tiếp chúng tôi như tiếp sứ giả nhà
Trời.

- A! Được nói chuyện với các anh, thật đáng nên cái đời một cách! Cảm

kích lắm. Cảm động lắm.

Viên đội cảm động thật, ông ta khóc:
- Ròng rã sáu tháng nay, các anh là những người thứ nhất tới đây. Sáu

tháng một lần, người ta tải lương thực tới cho tôi. Khi thì trung úy, khi thì
đại úy. Lần sau cùng, chính là đại úy…

Chúng tôi thì còn đang bàng hoàng. Dakar còn cách hai giờ đường, bữa

ăn trưa chờ chúng tôi tại đó, một cái trục long đi, và con người ta cũng đổi
luôn định mệnh. Chúng tôi trở thành những thiên thần hiện xuống bên viên
đội già đang khóc như mưa giông.

- Này! Các anh uống đi chứ! Mời rượu các anh, lòng tôi vui quá. Các anh

nghĩ xem! Lần đại úy tới, tôi chẳng có một giọt rượu nào để mời ngài xơi
cả đó.

Tôi ghi chuyện này vào trong một cuốn sách nhưng là chuyện thực, chớ

không phải chuyện tiểu thuyết. Viên đội già bảo chúng tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.