CỘI RỄ - Trang 112

Mỗi bước chân trên con đường dê đi đã mòn nhẵn dường như đưa

Kunta lại gần cái kết thúc - kết thúc của tất cả mọi sự trên đời. Ý thức phạm
tội, nỗi kinh hoàng và cảm giác tê dại trào dâng khắp người nó thành từng
đợt sóng. Nó sẽ bị đuổi đi. Nó sẽ nhớ Binta, nhớ Lamin và già Nyô Bôtô.
Thậm chí nó sẽ nhớ cả lớp học của arafang. Nó nghĩ tới bà nội Yaixa quá
cố của nó, tới ông nội nó mà nó mang tên, bậc thánh nhân giờ đây bị nhục
nhã vì nó, tới các ông bác lữ khách trứ danh của nó đã xây dựng nên một
ngôi làng. Nó chợt nhớ ra mình không có lấy một bó củi nào. Nó nghĩ đến
con dê cái mà nó nhớ lúc nào cũng nháo nhác và hay nhổng khỏi đàn. Và
nó nghĩ đến con dê chưa đẻ. Vậy mà trong khi nghĩ vế tất cả những cái đó,
nó lại không thể nghĩ về điều gì khác ngoài cái điều mà nó sợ nghĩ đến
nhất: cha nó.

Tâm trí nó loạng choạng và nó đứng sững lại như mọc rễ, chằm chằm

ngó xuôi con đường phía trước. Đó là Ômôrô đang chạy về phía nó. Chắc
chắn không thằng nào dám nói với anh, vậy mà làm sao anh đã biết?

"Con có làm sao không?" bố nó hỏi.

Lưỡi Kunta như dinh chặt vào vòm miệng. "Không sao ạ, thưa cha".

Cuối cùng nó nói. Song lúc đó, bàn tay Ômôrô đã sờ soạng khắp bụng
Kunta, nhận ra vết máu sũng ướt chiếc áo vạt dài không phải là máu Kunta.

Đứng thẳng người lên, Ômôrô cầm lấy bộ da đặt xuống bãi cỏ. "Ngồi

xuống!" anh ra lệnh và Kunta run rẩy làm theo trong khi Ômôrô ngồi
xuống trước mặt nó.

"Có một điều mà con cần biết", Ômôrô nói "Mọi người đều có thể lầm

lỗi. Dạo bằng tuổi con, cha cũng để một con sư tử bắt mất một con dê".

Kéo chiếc áo dài lên, Ômôrô vạch mông trái của mình ra. Cả khoảng

chằng chịt sẹo sâu tai tái ở trên đó khiến Kunta choáng người. "Cha đã học
được và con cũng phải học Không bao giờ chạy về phía bất kỳ một con thú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.