CỘI RỄ - Trang 168

Ômôrô, bởi vì Kunta biết người lớn hầu như không bao giờ mở đầu câu
chuyện bằng cách trực tiếp đi vào vấn đề họ định bàn. Cố nhiên là Ômôrô
cũng biết thế. Ông chậm rãi gật đầu và đáp: "Phải đúng thế". Cố hết sức
bình tĩnh, Kunta liền kể cho bố việc gặp ba người bạn mới, việc họ mời
cùng đi săn vàng. Cuối cùng, hít một hơi dài Kunta nói: "Con nghĩ là cho
Lamin đi cùng, chắc nó thích lắm".

Mặt Ômôrô không lộ vẻ gì, dù chỉ là một thoáng. Hồi lâu, ông mới lên

tiếng. "Đối với một thằng bé, đi du lịch là tốt", ông nói - Kunta biết là cha
mình ít nhất cũng sẽ không hoàn toàn cự tuyệt. Cách nào đó, Kunta cảm
thấy cha tin mình, đồng thời cũng thấy ông lo lắng, điều mà nó biết Ômôrô
không muốn biểu lộ mạnh mẽ quá mức cần thiết. "Đã bao vụ mưa cha
không đi lại ở vùng ấy. Cha không nhớ kỹ đường nẻo ở đó lắm", Ômôrô
nói, thản nhiên như thể hai cha con chỉ bàn chuyện thời tiết vậy. Kunta biết
rằng cha mình - vốn không bao giờ quên điều gì - đang định thử xem mình
có biết đường đi tới địa điểm tìm vàng không đây.

Quỳ xuống đất, Kunta lấy một cái que vẽ đường như thể đã thuộc lòng

hàng năm nay. Nó vẽ những vòng tròn chỉ những làng ở kề con đường mòn
cũng như ở cách đó một quãng, suốt dọc lộ trình, Ômôrô cũng quỳ xuống
và khi Kunta vẽ xong, ông nói: "Ở địa vị cha thì cha sẽ lựa chiều để đi sát
cạnh hầu hết các làng. Như thế sẽ lâu hơn một chút, nhưng sẽ là an toàn
nhất".

Kunta gật đầu, hy vọng tỏ ra tự tin hơn là nó đột nhiên cảm thấy. Ý

nghĩ chợt đến với nó là: ba người bạn nó mới gặp cùng đi với nhau, nếu có
mắc lầm lỡ gì, còn gỡ cho nhau được, còn nó đi cùng với một thằng em nhỏ
mà nó phải chịu trách nhiệm, nếu có điều gì không hay xảy ra, nhờ cậy vào
ai?

Rồi nó thấy Ômôrô lấy ngón tay khoanh tròn quanh cái phần ba sau

cùng của con đường. "Ở vùng này, ít người nói tiếng Manđinka" Ômôrô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.