bòn mót được trong làng và xung quanh làng trong những cuộc lùng sục
kéo dài từ rạng đông cho đến khi lặn mặt trời.
Cánh đàn ông có vào rừng săn thú như vẫn thường làm vào những thời
gian khác trong năm, cũng không đủ sức lôi chúng về làng. Tục lệ kiêng kỵ
của bộ tộc cấm người Manđinka không được ăn thịt khỉ lớn khỉ con đầy rẫy
trong rừng, họ cũng không được đụng đến đám trứng gà để la liệt hoặc
hàng triệu cóc nhái mà người Mandinka coi là độc. Và, vốn là những người
Hồi giáo sùng đạo, họ thà chết chứ không ăn thịt những con lợn rừng
thường hay kéo từng bầy xộc thẳng qua làng dũi đất tìm bới.
Hàng đời nay, những gia đình sếu vẫn làm tổ ở những cành cao nhất
của cây gạo trong làng, và khi trứng nở, sếu lớn bay qua bay lại như con
thoi, mang cá bắt được ở ven sông về nuôi con. Rình đúng lúc, các bà già
và trẻ con thường đổ xô đến dưới vòm cây, la hú, ném những gậy nhỏ và đá
lên tổ sếu. Và thường thường, trong cơn ồn ào và loạn xị ấy, một con sếu
non há hốc miệng để rơi cá, rồi con cá lọt khỏi tổ, qua đám lá dày của cây
cao, rớt xuống đất. Bọn trẻ liền tranh nhau cướp lấy miếng bở ấy, và gia
đình một đứa nào đó sẽ được một bữa tiệc tối. Nếu một hòn đá nào do bọn
trẻ ném lên, tình cờ lại trúng vào một con sếu non vụng về, lông chơm
chởm, có khi nó ngã nhào luôn cùng với con cá từ trên tổ cao chót vót, rập
mình xuống đất chết hoặc bị thương, thế là đêm ấy, một vài gia đình có
cháo sếu ăn. Nhưng những bữa như vậy thật hiếm hoi.
Chiều tối, mỗi gia đình thường tụ tập ở lều, mỗi người mang về bất cứ
cái gì đã kiếm được - có khi là cả một con chuột chũi hay một nắm ấu trùng
to, nếu họ may mắn - để nấu nồi cháo đêm, rắc thật nhiều hạt tiêu và ớt cho
nổi vị. Nhưng thức ăn đó chỉ làm đầy bụng chứ không bổ béo gì. Và cứ như
thế, dân làng Jufurê bắt đầu chết dần chết mòn.