CỘI RỄ - Trang 256

nhân và rảy bột vàng lên những nốt nhỏ hơn. Kunta tự khinh bỉ mình vì sự
yếu đuối đã khiến anh giãy lên và kêu đau cùng với những người khác.

Qua cửa sổ chấn song, Kunta đếm được sáu ngày và năm đêm. Bốn

đêm đầu, anh loáng thoáng nghe thấy từ đâu đó không xa lắm, tiếng la thét
của phụ nữ mà anh nhận ra là các chị em cùng chuyến tàu. Anh và các bạn
đã phải ngồi lặng đó, mặt nóng bừng với nỗi nhục bất lực không bảo vệ
được nữ đồng loại của mình, chưa nói chi đến bản thân. Nhưng đêm nay
còn tệ hơn nữa vì tịnh không có tiếng phụ nữ kêu. Điều khủng khiếp gì mới
đã xập xuống đầu họ vậy?

Gần như ngày nào cũng có một hoặc nhiều gã da đen kỳ dị mặc quần

áo tubốp, bị đẩy rúi vào phòng và xích lại. Phục xuống dựa mình vào tường
hoặc nằm co quắp trên sàn, tất cả đều mang rành rành dấu hiệu vừa bị đánh,
coi bộ không biết mình đang ở đâu hoặc bất cần những gì có thể sắp xảy
đến với mình. Rồi, thường thường là không quá một ngày sau, một tubốp
bộ dạng quan trọng bước vào phòng tay cầm một mảnh vải bịt mũi và lần
nào cũng vậy, một trong số tù nhân mới liền sợ hãi kêu thất thanh - trong
khi tên tubốp vừa quát vừa đánh anh ta, sau đó người da đen này bị đưa đi
biệt.

Mỗi khi thấy thức ăn trong bụng đã lắng, Kunta cố ngừng suy nghĩ để

ngủ. Dù chỉ mấy phút nghỉ ngơi cũng tạm xóa đi được trong chừng này thời
gian cái nông nỗi kinh khủng này mà, không biết vì lý do gì, lại là ý thánh
linh của Chúa Ala. Những khi không ngủ được - mà đa phần thời gian là
thế - Kunta thường cố gắng lái tâm trí về những chuyện khác ngoài gia đình
và làng bản, vì cứ nghĩ đến cái đó, anh lại khóc nức nở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.