CỘI RỄ - Trang 297

CỘI RỄ

Alex Haley

www.dtv-ebook.com

Chương 47

Cổ chân trái Kunta đã trở nên lở loét đến nỗi mủ chảy ra từ vết đau

phủ gần kín cái còng sắt một màu vàng bệch đến lộn mửa và cuối cùng tình
trạng tập tễnh cà nhắc của anh khiến "xú-ba-dăng" phải để tâm xem xét kĩ
tận mắt. Ngảnh đầu đi, hắn bảo Xamxơn tháo còng ra.

Nhấc chân lên vẫn còn nhức nhối, song được tháo còng, Kunta sướng

rơn đến nỗi hầu như không cảm thấy đau nữa. Và đêm hôm ấy, sau khi
những người khác đã đi ngủ và mọi vật trở nên yên tĩnh, Kunta lò cò ra
ngoài và lẻn trốn một lần nữa. Tắt ngay một cánh đồng ngược chiều với
hướng chạy trốn lần trước, anh tiến về một khu rừng mé bên kia mà anh
biết là rộng hơn, sâu hơn. Anh tới một khe suối cạn và đang trườn bụng
nhoai lên bờ bên kia thì chợt nghe thấy âm thanh đầu tiên của một sự rộn
rịch chuyển động đằng xa. Anh nằm im, tim đập rộn, tai nghe thấy tiếng
chân nặng nề tiến lại gần và cuối cùng là cái giọng khàn của Xamxơn
nguyền rủa, hét lác: "Tôby! Tôby!" Nắm chặt một cây gậy to mà anh đã vót
nhọn thành một ngọn giáo thô sơ, Kunta cảm thấy bình tĩnh lạ lùng, gần
như tê cứng, trong khi đôi mắt lạnh lùng dõi theo cái bóng người vạm vỡ
đang thoăn thoắt sục sạo các bụi rậm trên bờ khe. Một cái gì khiến anh cảm
thấy rằng Xamxơn sợ cho bản thân gã nếu Kunta trốn thoát được. Mỗi lúc
gã một bước tới gần - Kunta vặn mình co người lại, im sững như hòn đá -
thế rồi giây phút quyết định đã tới. Dồn hết sức lực phóng mũi lao ra, anh
khẽ hộc lên vì đau và Xamxơn nghe thấy thế, lập tức nhảy né sang một bên,
mũi giáo chỉ trượt có một sợi tóc.

Kunta toan chạy, song hai cổ chân yếu quá, thậm chí khó lòng đứng

thẳng được và khi anh xoay người lại để nghênh chiến thì Xamxơn đã lao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.