không phải là thực sự túm cổ và quất cho một chầu nên thân. Đang ăn mà
Binta bắt được cu cậu để mắt vào cái gì khác ngoài thức ăn của mình là y
rằng nó xơi liền một cái củng vào đầu. Và nếu sau một ngày chơi đùa miết,
trở về lều mà không rửa sạch từng vết lấm bẩn trên mình, là Binta liền vớ
lấy búi cây khô lởm chởm dùng thay đá kỳ và bánh xà phòng nhà làm lấy,
cọ cho Kunta khiến nó tưởng như sắp bị lột da.
Hễ có giương mắt nhìn chòng chọc vào mẹ, hay bố, hay bất kỳ người
đứng tuổi nào khác là ăn một cái tát ngay tắp lự, ý như nó phạm cái tội
không kém nghiêm trọng là ngắt quãng câu chuyện của bất cứ người lớn
nào. Và đối với nó, nói bất cứ điều gì ngoài sự thật là chuyện không thể
tưởng tượng được. Vì xem ra nó chẳng bao giờ có lý do gì để nói dối, nên
nó không khi nào làm thế.
Mặc dù Binta dường như không cho là thế, Kunta vẫn cố hết sức là
một chú bé ngoan và sớm bắt đầu thực hành những bài học giáo dục gia
đình với những đứa trẻ khác. Khi trong bọn chúng, có chuyện bất hòa, như
vẫn thường xảy ra luôn - đôi khi phát triển đến mức nặng lời nhiếc móc
nhau và bật ngón tay tanh tách vào mặt nhau - Kunta bao giờ cũng quay
lưng và đi khỏi, tỏ rõ cái tư cách và sự tự chủ mà mẹ nó đã dạy là những
đặc điểm đáng tự hào nhất của bộ lạc Manđinka.
Nhưng hầu như đêm nào Kunta cũng bị phát vào đít vì giở một trò gì
xấu với đứa em trai nhỏ - thường thường là nạt em bằng cách gầm gừ dữ
tợn hoặc bò bốn chân như con khỉ đầu chó, mắt long xòng xọc và giậm
giậm nắm tay xuống đất như hai chân trước đầy móng vuốt của thú rừng.
"Tao thì đưa bọn tubôp đến bây giờ!" Binta thường rít lên như vậy với
Kunta những khi nó khiến chị mất hết kiên nhẫn nổi xung lên, làm Kunta
sợ hết vía, vì các bà già thường hay nói đến những tên da trắng lông lá xồm
xoàm, mặt đỏ bự, bộ dạng kỳ lạ, có những chiếc xuồng lớn vẫn lén đến bắt
người mang đi khỏi nhà.