CỘI RỄ
Alex Haley
www.dtv-ebook.com
Chương 52
Bây giờ, gần như ngày nào cũng vậy, làm việc xong, Kunta trở về lều
và sau khi cầu kinh chiều, lại cào một ô vuông nhỏ trên nền đất, lấy một cái
que viết những chữ Arập trên đó rồi ngồi nhìn những chữ vừa viết hồi lâu,
nhiều khi đến tận bữa ăn tối. Đoạn anh xóa hết đi và thế là đến lúc tới ngồi
lẫn vào đám người nghe bác vĩ cầm nói chuyện. Cách nào đó, những phút
cầu nguyện và học ôn ấy khiến anh yên tâm trà trộn với họ. Anh có cảm
giác là làm thế, anh có thể vẫn nguyên là mình mà không phải vẫn nguyên
một mình. Dù sao, nếu ở bên Châu Phi, cũng phải có người nào đó như
kiểu bác vĩ cầm làm chỗ lui tới, duy có điều, đó thường là một nhạc sĩ lang
thang, hay một vị graiốt đi từ làng này sang làng kia, vừa hát vừa chơi đàn
kora hay đàn balafô xen giữa những câu chuyện say mê rút ra từ những
cuộc phiêu lưu của người ấy.
Theo đúng như cách làm hồi còn ở Châu Phi, Kunta đã bắt đầu tính
ngày tháng trôi qua bằng cách cứ đến buổi sáng sau mỗi tuần trăng mới lại
bỏ một hòn sỏi nhỏ vào một cái vỏ bầu. Trước hết anh bỏ vào vỏ bầu 12
hòn sỏi tròn nhiều màu, đánh dấu 12 tuần trăng mà anh ước đoán mình đã
qua tại cái trại tubốp đầu tiên, rồi thêm sáu hòn nữa, tượng trưng thời gian
ở đây, tại cái trại mới này; đoạn anh đếm thật kỹ 204 hòn đánh dấu 17 vụ
mưa mà anh đã sống cho tới khi bị bắt đi khỏi Jufurê và bỏ cả vào vỏ bầu.
Cộng tất cả lại, anh ước tính mình hiện đang giữa tuổi mười chín.
Vậy, tuy tự cảm thấy mình già, anh vẫn là một thanh niên. Liệu rồi anh
có phải sống nốt cuộc đời còn lại như ông lão làm vườn, gương mặt nhìn
niềm hy vọng và tự hào trôi tuột đi cùng với năm tháng, cho đến khi chẳng
còn gì làm lẽ sống và rốt cuộc là hết đời? Ý nghĩ đó làm anh tràn đầy sợ hãi