CỘI RỄ - Trang 370

sơ-mi vải bông gai. Trông không đến nỗi nào, nhưng anh cảm thấy cái cà-
vạt đen hẹp bản, mà sau đó họ thắt giúp anh, làm anh có vẻ lô lố thế nào ấy.

"Đánh xe đến Niupo thì đâu phải nà nơi xa nạ gì cứ đi thẳng gần ngay

tòa thị chính Xpotxivanya", ông lão làm vườn nói. "Đó nà một trong dững
tư thất nớn của dòng họ Uolơ lâu đời".

Bác vĩ cầm - lúc này đã được báo cho biết nhiệm vụ mới của mình

cũng như của Kunta - đi quanh anh kiểm tra lần nữa với một vẻ bộc lộ rõ
ràng cả hai nét tâm trạng của bác: vừa vui thích vừa ghen tị. "Mầy bi giờ rõ
rành là một nhọ khá đặc biệt, không cách chi nói khác được. Chớ có bốc
đồng say sưa quá đấy".

Đó là lời khuyên không cần thiết đối với một kẻ - thậm chí sau tất cả

những năm tháng đó - vẫn không hề thấy chút phẩm giá nào trong bất cứ
việc gì phải làm cho người da trắng. Nhưng ngay cả nếu Kunta có cảm thấy
chút phấn khởi nhỏ nào trước cái triển vọng có thể từ bỏ khu vườn lại sau
lưng để mở rộng chân trời của mình - như các ông bác Jannê và Xalum của
anh đã làm - thì điều đó chẳng mấy chốc cũng bị quên lút đi trong những
nhiệm vụ mới tất bật khẩn trương của anh.

Được các bệnh nhân viện đến bất cứ giờ nào, ngày cũng như đêm, me-

xừ Uolơ thường gọi Kunta bố nháo bổ nhào ra khỏi lều, đóng ngựa vào xe
để phóng miết, cơ hồ đến gẫy cổ, đến những ngôi nhà đôi khi cách đồn điền
hàng bao nhiêu dặm, xuôi theo những con đường hẹp, ngoằn ngoèo không
nhẵn nhụi hơn vùng nông nông bao quanh là mấy. Tròng trành, nghiêng ngả
trên những vết lún và ổ gà, vung roi lia lịa cho đến khi ngựa thở hồng hộc
trong khi me-xừ Uolơ níu chặt vào cái ghế sau có mái che, Kunta tỏ ra có
biệt tài cầm cương, khiến cho hai thày trò trong mọi trường hợp đều đến
đích an toàn, kể cả trong dịp băng tan đầu mùa xuân khi những con đường
đất đỏ biến thành như dòng sông bùn phản trắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.