CỘI RỄ - Trang 374

luyện lại thành thục: "Anh muốn biết nó nói gì không?" Kunta gật đầu và
chị ta liếng thoắng "đọc" hàng chữ đã thuộc lòng từ lâu: "Tưởng niệm hồn
thiêng Ngài đại tá Jon Uolơ, con trai thứ ba cụ cố ông Jon Uolơ và cụ cố bà
Meri Ki, định cư ở Vơginia năm 1635, từ Niupo Paganel, Băckinhgamsiơ".

Ít lâu sau, Kunta được biết nhiều anh chị em họ của ông chủ hiện sống

tại Đồi Viễn vọng, cũng thuộc hạt Xpotxylvanya. Giống như Enfin, tòa đại
sảnh ở đây có một tầng lầu rưỡi như hầu hết các tư thất rất cổ vì, theo chị
bếp ở Đồi Viễn vọng nói với anh, nhà vua đánh thuế phụ vào những nhà có
hai tầng lầu. Khác với Enfin, Đồi Viễn vọng có phần nhỏ bé - nhỏ hơn các
tư thất khác của dòng họ Uolơ - song bất kể Kunta có nghe hay không, chị
bếp cho biết là không nhà nào có hành lang ở cửa vào rộng bằng hoặc có
cầu thang tròn dốc như ở đây.

"Anh không lên gác được, dưng anh cũng nên biết trên ấy chúng tôi có

dững cái giường bốn cột có trướng, cao đến nỗi phải bắc thang và bên dưới
là giường trẻ con có bánh xe lăn. Mà tôi nói cho anh nghe điều này nữa: tất
cả giường, gạch lò sưởi, xà nhà, bản lề cửa, mọi thứ chúng tôi có ở đây đều
do bọn nô nhọ làm hết".

Ở sân sau, chị ta chỉ cho Kunta nhà dệt vải đầu tiên mà anh thấy và

gần đấy là khu nô lệ - gần giống như ở chỗ anh - mé dưới là một cái ao và
xa hơn nữa là một nghĩa địa nô lệ. "Tôi biết anh không muốn thấy cái này",
chị ta nói, đọc được ý nghĩ của anh. Anh tự hỏi: Liệu chị ta có biết luôn cả
rằng mình lấy làm lạ và buồn biết bao khi nghe thấy chị - cũng như biết bao
người da đen khác - luôn mồm nói "chúng tôi", làm như chị là chủ cái đồn
điền đang dựa vào mà sống, chú không phải ngược lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.