CỘI RỄ - Trang 470

Nó vẫn chỉ nhìn anh, không nói. "Fa!", anh chỉ vào mình. Con bé nhìn

ngón tay anh. Đập khẽ vào ngực mình, anh nhắc lại: "Fa!" song nó lại
hướng sự chú ý trở về với đôi ngựa. Tay giật cương lách tách, miệng nó
hét: "Hấp!" bắt chước một tiếng hô nào đó nó đã nghe thấy anh thốt ra. Nó
ngước lên, hãnh diện mỉm cười với anh, nhưng mặt anh tỏ vẻ phật ý đến
nỗi nụ cười nhanh chóng tắt đi và xe chạy nốt đoạn đường còn lại trong im
lặng.

Mấy tuần sau, trên đường trở về sau một cuộc viếng thăm "mămzen"

An lần thứ hai, xe đang chạy, bỗng nhiên Kitzi ngả người về phía Kunta, dí
ngón tay nhỏ bụ bẫm vào ngực anh và nháy mắt nói: "Fa!".

Anh sướng run cả người. "Ec tu mo Kitzi leh!". Anh vừa nói vừa cầm

lấy ngón tay con bé chỉ vào nó: "Con tên Kitzi". Anh ngừng một lát:
"Kitzi". Nó bắt đầu mỉm cười, ra điều công nhận tên mình. Anh chỉ vào
mình: "Kunta Kintê".

Nhưng Kitzi chừng như bối rối. Nó chỉ vào bố nói: "Fa!". Lần này cả

hai cha con cùng cười toét miệng.

Đến độ giữa mùa hè, Kunta rất khoái vì thấy Kitzi rất mau thuộc

những chữ anh dạy nó - và xem vẻ nó rất thích những chuyến đi xe ngựa
với bố. Anh bắt đầu nghĩ rằng có thể còn hy vọng ở nó. Rồi một hôm, tình
cờ nó nhắc đến một đôi chữ Manđinka trong khi chỉ có một mình nó với
Bel. Bel liền gửi Kitzi đến lều thím Xuki ăn tối và chờ sẵn Kunta khi anh
trở về đêm hôm ấy.

"Ông mất trí rồi sao hở người đời?", chị rít lên, "ông phải biết chú ý

hơn cho tui chứ - ai lại giở giói nhiễu sự ra như thế để đẩy con bé và cả bọn
ta đến chỗ mang tai mang vạ! Tốt hơn, ông hãy cố nhồi vào cái đầu rắn cấc
của ông rằng nó không phải người Phi!". Chưa bao giờ Kunta giận Bel đến
thế, chỉ thiếu chút xíu nữa là anh đánh chị. Chẳng những chị đã phạm cái
tội không thể tưởng tượng được là to tiếng với chồng mà quá quẩn hơn nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.