CỘI RỄ - Trang 481

người trong bọn hô: "Tôi là con của CHÚA!", lăn ra đất như bị một đòn
quật ngã và nằm sõng sượt đó, run bần bật. Một số khác theo chị và bắt đầu
quằn quại, rên rỉ trên mặt cỏ. Một phụ nữ khác, trước đó lồng lộn vòng
quanh, lúc này đứng sững như một cây cột, thét lớn: "Lạy Chúa, Jêxu, chỉ
có riêng người!".

Kunta có thể nói là không ai trong bọn họ định trước bất cứ điều gì họ

đang làm. Nó cứ bộc phát theo cảm nghĩ của họ - theo cái cách chính dân
tộc anh vẫn nhảy múa cúng bái vong hồn ở bên quê nhà, dùng hành động
thể hiện ra những gì họ cảm thấy trong lòng. Trong khi cơn la hét và quằn
quại bắt đầu dịu đi, Kunta chợt nghĩ rằng các cuộc nhảy múa ở Jufurê cũng
chấm dứt cách ấy - dường như trong trạng thái kiệt lực. Và anh có thể cảm
thấy là, cách nào đó, những người này xem vẻ cũng vừa mệt lử vừa yên ổn
với chính mình.

Rồi người nọ tiếp người kia, họ bắt đầu đứng dậy khỏi mặt đất và kêu

to với những người khác:

"Lưng tui đau quá là đau, mãi đến khi được nói mấy Chúa tui. Người

bỉu tui: "con đứng thẳng người lên!" từ bấy tui hết đau".

"Mãi đến khi Chúa Jêxu cứu rỗi linh hồn, tui mới gặp Người, bi giờ tui

kính yêu Người trên hết tất cả!"

Còn có những lời khác nữa. Rồi cuối cùng, một cụ già khởi xướng một

bài cầu và khi đọc xong, tất cả mọi người kêu A-MEN! Rồi bắt đầu hát
kinh to, đầy hào hứng: "Tôi có giày, bạn có giày, con cái của Chúa thảy đều
có giày! Khi lên thiên đàng, tui đi giày vào, dạo khắp thiên đàng của Chúa!
Thiên đàng! Không phải ai nói thiên đàng cũng sẽ được đến đó! Thiên
đàng! Thiên đàng! Tôi sẽ dạo khắp Thiên đàng của Chúa."

Trong khi hát, họ đứng dậy khỏi mặt đất, từng người một và bắt đầu

bước rất chậm, theo sau vị tóc bạc giảng đạo, xuống khỏi gò đất và đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.