CỘI RỄ - Trang 509

"Xem ra hy vọng duy nhất của ta là ở chỗ họ không còn ai ngoài

chúng ta", Bel nói, "Nếu họ giết mình, họ sẽ không còn nô lệ nào nữa cả".

"Bác vĩ cầm về chưa?" Kunta hỏi, anh xấu hổ vì mình quá mải mê kể

những chuyện xảy ra, đến giờ mới nghĩ đến ông bạn.

Bel lắc đầu: "Bọn tôi lo hung. Dưng mà bác vĩ cầm í tinh khôn chán.

Bác í sẽ về yên ổn".

Kunta không đồng ý hoàn toàn, "Bác í chưa về mà".

Ngày hôm sau, vẫn không thấy bác vĩ cầm về, ông chủ bèn viết giấy

báo quận trưởng cảnh sát và bảo Kunta mang lên quận lỵ. Kunta thi hành
lệnh - mắt thấy viên quận trưởng cảnh sát đọc thư và lặng lẽ lắc đầu. Rồi
trên đường về, Kunta cho xe đi chậm độ ba, bốn dặm, rầu rĩ nhìn đăm đăm
con đường trước mặt, đang băn khoăn không biết liệu còn được gặp lại bác
vĩ cầm nữa hay không, cảm thấy hối hận về nỗi chưa bao giờ thực sự nói
lên rằng mình coi bác ta là bạn tốt - mặc dù bác hay rượu chè, chửi tục và
có nhiều khuyết điểm khác - thì chợt nghe thấy có tiếng bắt chước giọng lè
nhè của dân "cách cơ" 1 "Ê, nhọ!".

Kunta ngỡ mình tưởng tượng: "Mi tưởng mi đến cái lỗ mô?" tiếng nói

lại vọng đến, và ghìm cương ngựa. Kunta nhìn quanh quất, dọc hai bên
đường, nhưng không thấy ai. Rồi bất thình lình: "Mi không có giấy thông
hành, mi gặp rắc rối to đấy", - rồi kìa, leo lên khỏi một cái hố, quần áo rách
tả rách tơi, mình mẩy xây xát, tím bầm, lem luốc bùn đất, tay ôm chiếc hộp
đàn cũ nát và miệng cười ngoác tận mang tai, hiện ra bác vĩ cầm.

Kunta buộc kêu lên một tiếng, nhảy từ trên ghế xe xuống, và trong tích

tắc, anh và bác vĩ cầm ôm ghì lấy nhau, quay tít, và cười ha hả.

"Mầy hệt dư một thằng Phi tau quen", bác vĩ cầm thốt lên, "dưng mà

không phải nó - nó chẳng bao giờ lộ cho ai biết là nó mừng được gặp họ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.