CỘI RỄ - Trang 534

"Cách rày, tui ngài ngại đấy", chị vừa nói vừa nương nhẹ tay như vuốt

ve mơn trớn.

"Tui chỉ mệt thôi mà. Tui chỉ cần ngủ một đêm là khỏi".

"Để xem", chị tắt nến và trèo lên nằm cạnh anh.

Nhưng khi dọn bữa điểm tâm cho ông chủ sáng hôm sau. Bel phải

thưa với ông là Kunta không sao nhấc mình dậy khỏi giường.

"Có thể là sốt", ông chủ nói, cố che giấu nỗi bực tức. "Chị biết phải

làm gì rồi đấy. Trong khi đó có một nạn dịch đang tiếp diễn và ta cần phải
có một lái xe".

"Dạ thưa ông chủ". Chị nghĩ một lát. "Thằng bé làm đồng Nâuơ ấy,

ông thấy có được không? Nó nhớn mau đến nỗi giờ gần bằng người nhớn
rồi. Chăn la tốt, chắc nó cũng có thể lái ngựa được".

"Hiện nó bao nhiêu tuổi?".

"À, thưa ông, Nâuơ hơn con Kitzi nhà tui độ hai tuổi, vậy là..." Chị

dừng lại để đếm trên đầu ngón tay... "là nó mười ba hay mười bốn, tui chắc
thế, thưa ông".

"Bé quá", ông chủ nói. "Chị đến bảo cái lão vĩ cầm thế chân vậy. Gần

đây, lão chả có mấy việc phải làm trong vườn cũng như với cây đàn của
lão. Bảo lão thắng ngựa và đánh xe vòng ra đằng trước ngay".

Trên đường đến lều bác vĩ cầm, Bel đoán là bác sẽ hoặc rất dửng dưng

hoặc rất bàng hoàng với tin này. Bác vừa dửng dưng vừa bàng hoàng. Xem
chừng bác chẳng bận tâm gì đến chuyện phải lái xe cho ông chủ, nhưng khi
được biết Kunta ốm, bác vĩ cầm lo sợ đến nỗi chị phải nói mãi mới thuyết
phục được bác đừng đỗ lại ngang lều họ trước khi đón ông chủ lên xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.