CỘI RỄ - Trang 566

trong nhà. Liệu có thể là khi biết Kitzi đã đi khỏi, cô sẽ kỳ kèo xin mexừ
Uolơ không? "mămzen" An có thể lay chuyển ông ta hơn bất kỳ ai khác
trên đời! Liệu có khả năng là ông chủ đã cử người đi tìm gã lái buôn nô lệ
hỏi xem hắn đã bán cô đi đâu để chuộc lại hay không?

Nhưng chẳng bao lâu, một nguồn lũ buồn tủi mới lại dâng ngập Kitzi.

Cô nhận ra rằng quận trưởng cảnh sát biết đích xác gã buôn nô lệ là ai, nếu
họ muốn thì bây giờ họ ắt đã tìm ra cô rồi! Cô lại càng cảm thấy đời mình
bỏ đi không cách gỡ, càng thấy hoàn toàn bơ vơ. Lát sau, khi đã khóc khô
nước mắt, cô nằm cầu xin Chúa tiêu diệt cô đi, nếu Người thấy cô đáng tội
ấy vì yêu Nâuơ. Cảm thấy chút gì trơn ướt chảy ri rỉ giữa hai bắp đùi, Kitzi
biết mình vẫn tiếp tục ra máu. Nhưng cơn đau đã dịu đi chỉ còn giần giật.

Khi cửa lều lại kẽo kẹt mở, Kitzi vùng dậy và giật lùi vào sát tường rồi

mới nhận ra đó là người đàn bà nọ. Chị ta mang một cái nồi nhỏ nghi ngút
hơi với một cái bát và thìa. Kitzi lại phục xuống sàn đất bẩn trong khi
người đàn bà đặt cái nồi lên bàn rồi múc thức ăn vào bát đặt xuống cạnh
Kitzi, Kitzi làm như không trông thấy cả thức ăn lẫn người đàn bà ngồi
xổm cạnh cô; người này bắt đầu thản nhiên nói chuyện như thể đã quen
nhau hàng năm rồi.

"Ta là người nấu bếp ở nhà nhớn. Tên ta là Malizi. Tên mầy là gì?"

Cuối cùng, Kitzi cảm thấy ngớ ngẩn nếu không trả lời: "Là Kitzi, thưa cô
Malizi".

Người đàn bà ầm ừ ra ý tán thưởng: "Mầy có vẻ có giáo dục đấy". Chị

ta liếc nhìn món ninh không đụng đến trong bát. "Ta chắc mầy biết thức ăn
để nguội lạnh là không tốt". Cô Malizi này nói năng cũng gần giống như cô
Manđi hay bà Xuki vậy.

Ngập ngừng cầm thìa lên, Kitzi nếm món ninh, rồi bắt đầu chậm rãi ăn

một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.