CỘI RỄ - Trang 575

"Cơ mà tui phải ở nhà cho nó bú, ông chủ!" cô dại dột nói. Cơn điên

khùng của y nổ ra bên tai cô: "Câm mồm và làm như tao đã bảo! Mày đã
hết cái thời được một quý tộc đồng bóng ở Vơjiniơ chiều chuộng rồi! Mang
cái thằng lỏi đen theo mày ra đồng, kẻo tao giữ nó lại và bán mày đi ngay
tắp lự cho mày choáng đầu lên!".

Sợ đến ngây độn, mới nghĩ đến chuyện bị bán đi xa con, Kitzi đã òa

lên khóc. "Vâng, thưa mexừ", cô kêu khóc, lạy lục. Thấy vẻ khuất phục ê
chề của cô, y mau chóng dẹp cơn thịnh nộ, nhưng rồi Kitzi bắt đầu cảm
thấy - với cảm giác nghi nghi hoặc hoặc - là y đến có mục đích thực sự:
"dùng" cô lần nữa, ngay lúc này đây, với đứa bé nằm ngay bên cạnh.

"Ông chủ, ông chủ, bi giờ còn quá sớm", cô van vỉ, nước mắt giàn

giụa: "Tui chưa lành đâu, mexừ!" Nhưng khi y hoàn toàn bỏ ngoài tai, cô
chỉ chống cự lại đủ lâu để tắt nến, sau đó cô lặng lẽ chịu đựng khổ hình, chỉ
hãi đứa bé có thể thức dậy. Trong bóng tối, vừa ngoắc dây đeo quần lên vai,
y vừa nói: "Ờ, phải gọi nó là gì chứ…" Kitzi nằm, hít mạnh vào, nín thở.
Sau một lát, y nói: "Gọi nó là Joóc - lấy tên của thằng nhọ cần cù nhất tao
từng thấy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.