CỘI RỄ - Trang 644

bác vẫn chưa đủ sức đi bộ suốt chặng đường để đến dự cuộc đấu sắp tới -
nhưng bác đề nghị Joóc cứ đi.

"Mầy đâu phải con nít! Giá có gái ở đây lại chả nhanh dư chớp!".

Thành thử Joóc đi một mình, mỗi tay xách một bị phồng to, đựng một

con gà loại. Khi nó xuất hiện trong tầm mắt những tay chọi gà vốn đã cảm
thấy thiêu thiếu sự có mặt rôm rả của nó trong thời gian gần đây, một người
trong bọn kêu to: "Nhìn coi! Cái thằng ‘Joóc gà’ đến kìa!" Tất cả phá lên
cười và nó cũng cười theo.

Trên đường về - trong túi, tiền được cá còn rủng rẻng hơn cả những

lần trước - càng nghĩ, nó càng thích âm điệu của cái tên ấy. Nó có một vẻ
thính nhạy nhất định.

"Con cuộc là tất cả ở đây không ai đoán được họ đặt tên con là gì tại

cuộc đấu hạ cấp!" vừa tới xóm nô, nó nói luôn.

"Chịu, tên gì?"

"Joóc-Gà".

"Lạy Chúa tôi!" Xerơ kêu lên.

Mặt Kitzi long lanh đầy yêu thương và tự hào, "Được" chị nói, "Rành

là cũng gần gần đúng dư ai nấy đều tả cảnh mầy bi giờ!"

Thậm chí cái biệt hiệu ấy cũng làm cho mexừ Liơ thú vị khi bác

Mingô kể cho ông ta nghe; bác nhăn nhó nói thêm: "Tui lấy làm lạ sao họ
không gọi nó là ‘Joóc Nhè’ vì cái thói nó vuỗn khóc òa lên mỗi lần gà nó bị
giết. Bi giờ nó được dều thế mà vuỗn chả khác gì hết! Hễ gà nó bị một cựa
đánh chết là nó tóe nước mắt, khóc tu tu và ôm ghì lấy gà như thể là con đẻ
nó. Ông đã nghe thấy hay trông thấy thế bao giờ chưa, ông chủ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.