CỘI RỄ - Trang 694

"Bây giờ Malizi mới chạy đi thưa mấy bà chủ." Kitzi nói, "bà í đến,

vặn vẹo tay, kêu khóc, làm bù lu bù loa lên! Dưng đâu phải là vì ông anh
Mingô của tôi! Không! Tiên chưng bà í với hò rằng phải cắt ai xuống chỗ
lũ gà kẻo ông chủ lên cơn mất! Thế là Matilđa gọi Vơjơl…"

"Rành là em chả xuống thế đâu!" Matilđa nói, "Anh biết ý em thế nào

về chuyện í rồi đấy. Một người trong nhà ở dưới í với lũ gà là đủ rồi. Mấy
lị, em đã nghe nói nào chó lạc, nào cáo, thậm chí là cả mèo rừng, lảng vảng
tìm cách ăn thịt gà! Dưng mà Chúa phù hộ lái tim thằng bé! Nó sợ xanh
mắt, dưng mà nó nói: "Mẹ ạ, con đi, con chỉ không biết làm thế nào thôi!"
Bác Pompi bèn lấy một túi ngô mà rằng: Trông thấy con nào, cháu cứ ném
một nắm này cho nó, rồi hễ lúc nào có thể, ông xuống đấy ngay…"

Vì không có cách nào nhắn được tới anh và ông chủ, trong khi Xerơ

thì e rằng bệnh tình bác Mingô đã vượt quá giới hạn các thứ rễ cây của bà
có thể chữa khỏi và thậm chí bà chủ cũng không biết xoay sở ra sao để tìm
được bất kì một ông bác sĩ nào, nên bọn tui không thể làm gì khác, ngoại
trừ chờ thầy trò anh về", họ nói với anh. Matilđa bỗng khóc và Joóc với tay
ra nắm lấy tay cô.

"Nó khóc là vì lúc bọn tui quay về lều bác Pompi sau khi thưa chuyện

bà chủ, thì bác Mingô đi rồi." Kitzi nói. "Lạy Chúa! Chỉ nhìn bác một cái là
biết!" Lúc này chính bà cũng nức nở. "Tội nghiệp cái linh hồn già, chết thui
thủi một mình!"

Khi bà Liơ được báo, Matilđa nói. "bà í bắt đầu la rầm lên rằng bà í

thật chả biết làm thế nào mấy những người chết cả, chỉ nghe ông chủ nói là
nếu giữ hơn một ngày là bắt đầu thối rữa. Bà í biểu khi thầy trò anh về thì
đã quá hạn í lâu rồi, cho nên bà biểu bọn tui phải đào một cái hố…"

"Lạy Chúa!" Kitzi thốt lên. "Bên dưới rừng liễu đất khá mềm. Bọn tui

lấy xẻng, bác Pompi mấy cả bọn lền bà chúng tui đào đào bới bới, luân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.