"Chọi gà thì chưa đầy một phút đã được hơn thế!" Joóc-Gà kêu lên rồi
kìm lại.
"Được, dù sao, khi mầy về đây rèn cho ông chủ, chuyện tền nong cứ
để mặc tau. Tau sẽ nói chuyện để ông í biết cái mexừ Ơxkiu í bủn xỉn dư
thế nào mấy cánh nhọ".
"Vâng ạ"
Joóc-Gà có cái cảm giác kỳ lạ là anh thực sự muốn bảo đảm tranh thủ
được sự liên mình - thậm chí, sự đồng tình thôi - của riêng đứa này trong số
sáu con trai, không phải vì có cái gì không ổn với năm đứa kia và mặc dù
thằng cu nầy xuề xòa nhất đám, đừng có hòng thấy nó diện cái gì đại loại
như một chiếc khăn quàng xanh với mũ quả dưa đen điểm chiếc lông chim
dài; mà chỉ vì rõ ràng thằng Tôm nầy có những phẩm chất về ý thức trách
nhiệm không phải ngày nào cũng gặp được, cũng như một sức mạnh và bền
bỉ cá nhân khác thường.
Họ tiếp tục im lặng đi một lát nữa, rồi bất thần, Joóc-Gà hỏi: "Có bao
giờ, mầy nghĩ đến chuyện làm rèn vì mình không nhỏ?"
"Bố định nói gì? Cách nào mà con làm thế được, hở bố?"
"Có bao giờ mầy nghĩ đến chuyện để dành tền mầy sẽ kiếm ra để mua
lấy tự do cho mình không?"
Thấy Tôm ngẩn tò te không trả lời được, Joóc-Gà tiếp tục nói:
"Mấy năm trước, vào dạo đẻ Kitzi, một đêm tau mấy mẹ mầy ngồi
tính thử xem mua tự do cho cả gia đình nhà mình thì hết bao nhiêu, theo giá
nhọ hồi í. Phải tới quãng sáu mươi tám trăm đôla…"
"Úi" Tôm lắc lư đầu.