CỘI RỄ - Trang 78

"Bà Nyô Bôtô cũng là một nô lệ", Ômôrô nói, và Kunta suýt nữa

nghẹn một miếng quả cọ vì sửng sốt. Nó không thể hiểu nổi điều đó. Trong
đầu nó vụt loé lên hình ảnh bà già Nyô Bôtô yêu quý ngồi xổm trước cửa
lều vừa coi sóc mươi mười lăm đứa hài nhi trần truồng vừa tết hàng rổ tóc
giả và nanh nọc giễu mọi người lớn đi ngang qua - thậm chí cả những
người già cả, nếu bà thích thế. "Bà ấy chẳng phải là nô lệ của ai hết", nó
nghĩ bụng.

Chiều hôm sau, sau khi nhốt dê vào chuồng, Kunta đưa Lamin về nhà

theo một con đường khác tránh bọn bạn chơi thường ngày và phút chốc,
chúng lặng lẽ ngồi xổm trước lều bà Nyô Bôtô. Lát sau, cảm thấy mình có
khách, bà già xuất hiện ở khung cửa. Và chỉ thoáng nhìn thấy Kunta, vốn
bao giờ cũng là một trong số những đứa bé cưng của mình, bà biết ngay
rằng tâm trí nó đang băn khoăn về một điều gì đặc biệt. Mời hai đứa bé vào
trong lều, bà lăng xăng pha nước lá cho chúng uống.

"Bố mẹ các cháu thế nào?" bà hỏi.

"Khỏe lắm ạ. Cảm ơn bà hỏi thăm", Kunta lễ phép đáp. "Còn bà, bà có

khỏe không ạ?"

"Bà rất khỏe", bà trả lời.

Mãi cho đến lúc nước lá được rót ra đặt ra trước mặt nó, Kunta vẫn

chưa tìm được lời để nói tiếp. Rồi nó bỗng bật ra: "Bà ơi, tại sao bà lại là
một nô lệ".

Bà Nyô Bôtô chằm chằm nhìn Kunta và Lamin. Bây giờ đến lượt bà

nín lặng hồi lâu. "Ta sẽ kể cho các cháu nghe", cuối cùng bà nói.

"Chuyện xảy ra vào một đêm tại làng quê bà, ở cách đây xa lắm và đã

từ bao vụ mưa rồi, và hồi bà hãy còn là một người vợ trẻ", bà Nyô Bôtô
nói; bà đang ngủ bỗng kinh hoàng thức giấc giữa những tiếng kêu thét của
hàng xóm; các mái lều bốc cháy đùng đùng, đổ xập xuống. Ôm vội lấy hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.