CỘI RỄ - Trang 790

phải là sùng bái, những người da trắng sở hữu cô; rõ ràng là hai người sẽ
không bao giờ có thể nhất trí được về một vấn đề có tính chất sống còn.

Điều lo lắng thứ hai của anh xem chừng còn khó giải quyết hơn nữa,

đó là gia đình Hâut cũng có vẻ gắn bó với Airin không kém, theo cái cách
một số gia đình ông chủ phát đạt vẫn hay đi đến chỗ quý mến một số gia
nô. Anh biết mình không thể nào sống nổi cái cảnh oái oăm ngủ nghê ân ái
với một người đàn bà nào đó mà lại ở cách biệt tận một đồn điền khác, kéo
theo cái nỗi sỉ nhục thường xuyên là mỗi bên đều phải xin ông chủ của
mình chấp thuận những lần năm thì mười họa vợ chồng đến thăm nhau.

Thậm chí Tôm đã nghĩ đến cả cái điều có thể là cách giải quyết danh

dự nhất, tuy anh biết làm thế sẽ rất đau đớn là rút lui không gặp Airin nữa.

"Có chuyện gì thế, anh Tôm?" bữa chủ nhật sau, cô hỏi giọng đầy lo

lắng.

"Không có gì cả".

Họ tiếp tục đánh xe đi, lặng lẽ. Rồi cô nói với cái phong cách chân

thật, cởi mở của mình: "Thôi được, em không ép anh nếu anh không muốn
nói, chỉ miễn anh biết là em biết có điều gì dầy vò anh tợn thôi".

Hầu như không biết đến những dây cương cầm trong tay, Tôm nghĩ

rằng một trong những đức tính anh mến phục nhất ở Airin là sự thẳng thắn,
trung thực, vậy mà hàng tuần, hàng tháng nay, anh đã thực sự man trá với
cô, theo cái nghĩa là anh đã trốn tránh, không nói cho cô biết những ý nghĩ
thật của mình, dù điều đó có thể trở nên sót sa đến mấy cho cả hai đi nữa.
Và anh càng nấn ná lâu hơn, sẽ càng tiếp tục man trá, cũng như kéo dài
những thất vọng chua chát của mình.

Tôm cố gắng lấy giọng thản nhiên: "Hồi nọ, anh có kể mấy em làm

sao mà vợ anh Vơjơl nhà anh phải ở lại mấy ông chủ bên chị í, khi cả nhà
anh bị bán, em có nhớ không? Anh không nói đến cái đoạn mexừ Marê, sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.