CỘI RỄ - Trang 822

đám người lớn từ khi ông ta đến đây mấy hôm trước.

"Cái gì?".

Joóc-Gà giật mình, ông vừa mới lững thững trở về xóm nô, lòng day

dứt sâu sắc vì cái cảm giác bị xua đẩy. Ông liếc nhìn đứa bé đang chòng
chọc dán đôi mắt thao láo, tò mò vào ông. "Ờ, có lẽ thế". Đã sắp đi tiếp,
Joóc-Gà lại ngoái lại: "tên cháu là gì?".

"Iuriơ ạ. Ông ơi, ông làm việc ở đâu?".

"Mầy nói gì thế?". Ông trừng trừng nhìn xuống thằng bé. "Ai bẩu mày

hỏi tau thế?".

"Ứ có ai bẩu. Hỏi ông xế xôi".

Ông chắc thằng bé nói thật. "Ông chẳng làm ở đâu hết. Ông tự do".

Thằng bé lưỡng lự. "Ông ơi, tự do là gì?".

Cảm thấy lố bịch vì phải đứng ngây ra đấy cho một đứa con nít lục

vấn, Joóc cất bước đi tiếp, nhưng rồi ông nghĩ tới điều Matilđa đã tâm sự về
thằng nhỏ. "Tuồng dư nó dễ quặt quẹo hay sao í, thậm chí có lẽ hơi hâm
hâm đầu nữa. Lần sau ở bên nó, ông thử để ý nó cứ trừng trừng nhìn một
người nào đó dư thế nào, ngay cả khi họ thôi không nói nữa". Quay đằng
sau, Joóc-Gà soi mói nhìn vào mặt Iuriơ và ông thấy ra ý nghĩa của điều
Matilđa định nói. Thằng bé quả có phóng ra một ấn tượng về sự yếu nhược
cơ thể và đôi mắt to - trừ những thoáng chớp chớp - cứ như gắn chặt vào
Joóc-Gà, đánh giá từng lời thốt ra, từng cử động của ông. Joóc cảm thấy thế
nào ấy. Thằng bé nhắc lại câu hỏi: "Ông, tự do là gì?".

"Tự do nghĩa là không có ai là chủ mình nữa". Ông lại định đi.

"Mẹ bỉu ông chọi gà. Ông chọi gà mấy gì?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.