CỘI RỄ - Trang 841

Mang một bộ đồ đóng móng ngựa thu thập vội vàng trên lưng la, khi

đến gần xưởng sửa chữa ở khu cơ xưởng của Công ty Hỏa xa, Tôm trông
thấy mấy mẫu đất xung quanh trước đây loáng thoáng cây cối, giờ rải rác
những lều vải nhỏ sắp thành từng dãy dài, ngay ngắn. Tới gần nữa anh nghe
thấy tiếng kèn đồng rúc và súng hỏa mai bắn lẹt đẹt; rồi anh căng cả người
khi trông thấy một lính gác phóng ngựa về phía mình. "Mi không trông
thấy đây là quân sự ư, nhọ? Mi ngỡ mi là mi đang đi tới đâu?" gã lính hỏi.

"Thiếu tá Kêitz đã biểu tôi đến đây đóng móng ngựa". Tôm lo sợ nói.

"A, kỵ binh ở đằng kia"... tên lính gác chỉ. "Xéo nhanh kẻo ăn đạn bây

giờ!".

Thúc ủng giục la đi khỏi, một chốc Tôm tới một cái gò nhỏ và trông

thấy bốn hàng ngang kỵ binh đang thao diễn và lập đội hình; đằng sau các
sĩ quan hò hét ra lệnh, anh nhận ra thiếu tá Kêitz vênh vênh váo váo xoay
lượn trên lưng ngựa. Anh nhận biết lúc lão thiếu tá trông thấy anh trên lưng
la và khoát tay ra hiệu cho một lính kỵ mã phóng ngựa về phía anh... Tôm
ghìm cương và đợi.

"Mi là tên nhọ thợ rèn?".

"Vâng".

Gã lính gác chỉ về phía một cụm lều vải. "Mi sẽ ở và làm việc ở cạnh

những lều chứa rác kia. Chừng nào mi thu xếp xong, chúng ta sẽ cho ngựa
đến.

Suốt tuần đầu Tôm phục vụ ở đội kỵ binh của "Liên Minh", lũ ngựa

cần thay móng sắt ùn ùn đến không ngớt, và từ tinh mơ đến tối mịt, anh
đóng móng cho chúng kỳ tới khi phía dưới những vó ngựa dường như biến
thành một vệt nhoa nhóa trong đầu anh. Tất cả những điều anh nghe lỏm
bọn kỵ binh trẻ nói, càng gây cảm giác chắc chắn là quân Yanki đang đại
bại trong mọi trận giáp chiến, và kẻ trở về để ở một tuần phục vụ các khách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.