Một số, phần nào hiềm kỵ da trắng, phản đối kịch liệt. Nhưng sau một
lát, một người bình tĩnh nói: "Giời sinh hắn da trắng, hắn làm thế nào
được..." Cuối cùng, phải lấy biểu quyết và đa số đồng ý để cho vợ chồng
Jonxơn đi theo.
Cần phải hoãn lại một ngày để làm một chiếc "Róccơuê" cho lão Joóc
và Mathơ. Rồi rạng sáng hôm sau, một đoàn hai mươi chín chiếc
"Róccơuê" có mui sắp hàng dọc bắt đầu cót két, lọc cọc chuyển bánh rời
khỏi đồn điền Marê trong bình minh. Trên đầu đoàn xe, ông Joóc-Gà sáu
mươi bảy tuổi đội mũ quả dưa, đeo khăn quàng, cưỡi con ngựa "Già Bóp",
mang trong tay con gà chọi già độc nhỡn. Đằng sau ông, Tôm lái chiếc xe
thứ nhất, với Airin ngồi bên cạnh và đằng sau họ là lũ con, mắt tròn xoe
thích thú, đứa bé nhất Xinthiơ mới được hai năm. Và sau hai mươi bảy
chiếc xe nữa, với những người đàn ông da đen hoặc lai cùng vợ họ ngồi
trên chiếc ghế trước, cuối cùng đến chiếc xe vét của lão Joóc và Mathơ; họ
dõi mắt nhìn xuyên qua lớp bụi mù mịt cuốn lên bởi tất cả những vó ngựa,
la và bánh xe đang tiến về phía mà ông Joóc-Gà thề sống thề chết rằng đích
thị là miền Đất Hứa.
Chú thích
1. Loại thú có túi đựng con ở Mỹ.
2. Một loại xe hòm lớn do ngựa kéo, hai bên thành và ở đằng sau có
cửa, thường được đóng tại thị xã Roccơuê.