CỘI RỄ - Trang 99

hoặc giết chết tất cả lớp người trẻ trong làng, "từ tuổi con đến tuổi nó". Một
ông già chỉ Ômôrô, rồi lại chỉ Kunta "Bọn ta già rồi, chúng tha cho. Bọn ta
chạy rạt vào rừng".

Ngôi làng bỏ không đã tan nát trước khi họ quyết định quay về. Họ

chưa trồng cấy được gì hết, lương thực không có là bao, mà sức lực cũng
chẳng được mấy nả. "Không có đám trẻ, chúng tôi sẽ chết dần chết mòn"
một trong số những ông già nói vậy. Ômôrô đã nghe kỹ câu chuyện của họ
và anh chậm rãi nói"Làng anh con, cách đây bốn ngày đường, sẽ hoan
nghênh các cụ đến".

Tất cả đều lắc đầu, trong khi cụ già nhất nói: ‘ Đây là làng của chúng

tôi. Không giếng nào khác có nước ngọt như giếng làng chúng tôi. Không
cây nào khác tỏa bóng mát dễ chịu như cây làng chúng tôi. Không bếp ăn
nào khác thơm lừng như dưới bàn tay nấu nướng của phụ nữ làng chúng
tôi".

Các cụ xin lỗi vì không có nhà khách. Ômôrô cam đoan với các cụ

rằng cha con anh thích ngủ dưới trời sao. Và đêm đó, sau bữa ăn đơn sơ với
bánh mì lấy trong bọc hành trang, mà họ chia sẻ với dân làng, Kunta nằm
trên tấm nệm rập rình bằng nhành cây xanh, và suy nghĩ về tất cả những
điều nó đã nghe thấy. Ví thử như đây là Jufurê, mọi người nó biết đều chết
hoặc bị bắt mang đi, Ômôrô, Binta, Lamin và bản thân nó nữa - cây bao-
báp bị đốt cháy thui và các sân nhà đầy rác rưởi. Kunta cố nghĩ sang
chuyện khác.

Rồi đột nhiên trong đêm tối, nó nghe thấy tiếng kêu rú của một con gì

trong rừng bị một thú dữ bắt, và nó liên tưởng đến chuyện bắt người. Nó
cũng nghe thấy đằng xa có tiếng linh cẩu gào - song le, trong đời nó dù
mùa mưa hay mùa khô, dù giáp hạt đói kém hay vào mùa gặt, đêm nào mà
nó chả nghe thấy tiếng linh cẩu gào đâu đó. Đêm nay, khi cuối cùng, nó
chìm vào giấc ngủ, Kunta thấy tiếng kêu quen thuộc của chúng gần như là
an ủi vỗ về .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.