COLORFUL - Trang 10

tình huống oái oăm, kiểu như vừa mở mắt ra đã thấy tám người đàn ông lực
lưỡng mặc đồ bó sát sọc vàng sọc đỏ ôm chầm lấy mình và khóc rống lên.
Tóm lại, làm người "bình thường" là tốt nhất.

Khi cảm xúc dần ổn định, cơn buồn ngủ chợt ập đến tấn công tôi.

Dường như cơ thể vừa chết của Kobayashi Makoto vẫn chưa hoạt động

trở lại. Toàn thân tôi rã rời, gắng gượng lắm mới cử động được, cuối cùng
đành bỏ cuộc, im lặng chìm vào giấc ngủ.

Lần đầu tôi xuất hiện với tư cách Kobayashi Makoto như thế đấy.

Cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi sau đó vẫn kéo dài dai dẳng. Mặc dù bác

sĩ điều trị cũng phải ồ lên kinh ngạc vì tốc độ hồi phục phi thường của
"Kobayashi Makoto", nhưng không biết có phải do cữ thuốc ba lần một
ngày không mà tôi luôn cảm thấy bải hoải. May mà nằm viện chỉ có mỗi
việc ngủ, nên tôi cứ thoải mái ngủ suốt ngày.

Trong những giấc ngủ chiếm ba phần tư thời gian của ngày, có đôi lần

giật mình tỉnh dậy như chợt nhớ ra điều gì đó, tôi lại thấy cha hoặc mẹ
Makoto, hoặc tấm lưng của Mitsuru.

Nếu thức giấc khi bên ngoài cửa sổ ngập ánh nắng, nhất định là mẹ đang

ở bên. Người phụ nữ có vóc dáng nhỏ nhắn và khuôn mặt sắc nét, luôn ngôi
trên chiếc ghế cạnh giường và nhìn tôi chằm chằm như thể đếm được tôi
chớp mắt bao nhiêu lần. Thấy tôi mở mắt, bà sẽ luôn hỏi những câu ngắn
gọn như "Con thấy sao rồi?" hay "Mẹ bật ti vi nhé?" Chỉ có thế. Bà giao
tiếp với tôi hết sức cẩn trọng, gần như ngượng ngùng. Ngay từ đầu tôi đã
cảm thấy như vậy. Ngẫm ra thì Makoto là một thiếu nhiên vừa tự sát, chắc
hẳn cậu ta đã gặp vấn đề rất nghiêm trọng nên mẹ cậu ta cũng phải cư xử dè
chừng.

Ông anh trai Mitsuru thì lúc nào cũng xuất hiện vào chiều tối, tiếp tục

trông nom tôi trong vài giờ để mẹ nghỉ ngơi. Một gã rất kiệm lời, dù ở bệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.