COLORFUL - Trang 113

cuộc đời này sẽ đáng sống hơn nếu châm chọc tôi thay vì phớt lờ như trước
đây.

"Cuối cùng mày cũng bắt đầu học rồi hả?"

Sau khi bệnh cảm đã khỏi được chừng hai tuần, một buổi tối, Mitsuru

bước vào phòng và quăng cho tôi cái nhìn đầy chán ghét.

"Đừng có tự tiện vào đây."

Tưởng Purapura, tôi quay lại nhưng vừa chạm phải gương mặt ẻo lả của

tên kia, tôi lại quay ngoắt đi luôn.

"Này này, mày đang học thật à?"

Mitsuru không thèm đếm xỉa đến lời phàn nàn của tôi.

"Ghê gớm quá, nói sao nhỉ, đúng là một cảnh tượng quý hiếm và vô giá.

Tao có nên chụp hình lại không?"

"Anh thích làm gì thì làm."

"Nói thế thôi, thằng ngu, tao cóc cần hình của mày. Ê, mà mày vẫn sống

được bình thường hả? Nghe nói bản đánh giá thành tích của mày tệ hại lắm
đúng không? Đến giờ mà vẫn dốt nát như thế thì mày cố làm gì, vô ích
thôi."

"Chín mươi phần trăm là vô ích." Trước những lời đe dọa của Mitsuru,

tôi khẳng định rất tự tin. "Thế nhưng đó không phải là vấn đề."

"Vậy vấn đề là gì?"

"Liên quan gì đến anh?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.