COLORFUL - Trang 114

"Từ trước đến giờ mày luôn là một thằng tự kỷ, đầu óc lại còn trì độn, y

như giống lợn lòi đã chạy là không bao giờ biết dừng. Mỗi đêm mày vẫn để
đèn đến tận 3,4 giờ sáng phải không?"

Đúng là như vậy, nhưng đang mải nghĩ đến chuyện khác, tôi không trả

lời.

Nhắc mới nhớ, dạo này không thấy Purapura nữa...

"Tao thì kệ xác thôi, nhưng mẹ đang lo lắng cho cái kiểu lợn lòi của mày

đấy. Chắc mẹ nghĩ là do khuyên mày thi vào trường công lập nên mày bị
dồn ép đến mức phát cuồng lên. Cực đoan vừa vừa thôi thằng ngu, mỗi khi
bắt đầu làm gì ngoài khả năng là không biết tiết chế. Thôi ngay cái việc phá
hoại không khí gia đình tao bằng sắc mặt khủng khiếp đó đi."

"Từ giờ..." thấy tôi vẫn tiếp tục lật xấp thẻ từ vựng ra mà không đếm xỉa

gì đến mình, Mitsuru đế thêm, "...mày cư xử nhẹ nhàng với mẹ hơn một
chút đi, gần đây mày quá quắt lắm. Mẹ đang rất suy sụp rồi."

"Không nhẹ nhàng được."

"Cái gì?"

"Nhưng tôi không gây phiền phức cho bà ấy đâu. Nếu trượt trường công

lập, tôi cũng không đi học trường tư thục, mà bỏ học luôn."

"Mày thần kinh sao? Sống ở thời này mà còn định làm một kẻ vô công

rồi nghề bỏ học cấp ba?"

Ý tưởng này thần kinh thật, nhưng tôi hoàn toàn nghiêm túc.

"Thì sao, đằng nào tôi cũng là một linh hồn sống ngoài thời đại này."

"Hả?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.