COLORFUL - Trang 174

giác u ám của mình. Và dần dần, tôi muốn đến trường hơn."

Một lần chớp lại rạch sáng bầu trời.

Thế nhưng Shoko không còn la lên sợ hãi nữa, con bé vẫn đứng vững

trên đôi chân mình và tiếp tục câu chuyện.

Phòng mỹ thuật chỉ có hai người thật lạnh lẽo, cơn gió luồn vào làm

mấy pho tượng thạch cao bên cửa sổ lay cạch cạch.

"Khi lên lớp Chín, tôi rất vui vì được học cùng lớp với Kobayashi. Đúng

là tôi có chút lý tưởng hóa cậu. Ấn tượng của tôi về Kobayashi quá lớn, nên
có khi tôi đã tự dựng nên hình ảnh cậu như vậy đấy. Nhưng dù thế nào,
Kobayashi vẫn rất đặc biệt. Khác với mọi người, cậu sống trong thế giới
của riêng mình. Đối với một người cứ quẩn quanh ở thế giới này như tôi,
những bức tranh của Kobayashi chính là cánh cửa sổ dẫn vào thế giới của
cậu. Thế mà... Một buổi sáng nọ, khi Kobayashi trở lại trường sau một thời
gian dài nghỉ học, cảm giác của tôi đột nhiên thay đổi."

Lầm bầm như người có lỗi, Shoko tiếp tục nói một cách gượng gạo.

"Lúc đó tôi thật sự bất ngờ lắm. Cậu đã nghỉ học rất lâu, cuối cùng, khi

tôi được gặp lại cậu thì Kobayashi đột nhiên trở thành người thuộc thế giới
này. Thế giới của Kobayashi như biến mất, cậu sống bình thường, vô cùng
bình thường, hay nói cách khác, cậu đã biến thành một đứa con trai giống
như vô vàn những đứa con trai khác xung quanh. Tôi đã sốt ruột, đã kinh
ngạc, và không hiểu sao lại thấy cô đơn."

"... Xin lỗi."

Tôi bỗng hối hận vì hồi nọ đã mắng cô ta tới tấp bằng những lời lẽ quá

quắt. Đối với Shoko, Makoto không phải là một sự tồn tại tưởng tượng mà
giống như kim chỉ nam giúp cuộc sống hiện thực khó khăn này trở nên dễ
dàng hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.